Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên mở miệng nói.
Diệp Quân dừng bước lại, hắn xoay người nhìn người đàn ông nọ, chỉ nghe gã ta nói: "Đại Đế có thể phục sinh người khác không?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không thể".
Việc khiến người khác sống lại như thế này, hiện tại chỉ có mỗi cô cô làm được mà thôi.
Tất nhiên với những sinh linh không hoàn toàn bị tiêu diệt, thì với thực lực của hắn hiện tại cũng có thể ngưng tụ thần hồn rồi giúp họ sống lại, nhưng với những sinh linh đã bị xóa sổ hoàn toàn, hắn chỉ lực bất tòng tâm.
Nghe Diệp Quân nói thế, ánh mắt của người đàn ông lập tức tối đi: "Cho dù là Đại Đế cũng không thể làm được?"
Diệp Quân gật gật đầu.
Người đàn ông lại nói: "Vậy có ai làm được không?"
Diệp Quân thành thật đáp: "Có".
Ánh mắt của người đàn ông lập tức phát sáng, gã ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: "Có à?"
Diệp Quân gật đầu: "Có, ta đã tận mắt nhìn thấy".
Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Cường giả trên cả Đại Đế?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ".
"Thật không?"
"Ta không cần phải lừa ngươi, đúng không?"
Người đàn ông nắm chặt hai tay lại: "Vừa rồi ngươi hỏi ta có muốn thành Đế không... Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?"
Diệp Quân hơi trầm ngâm một lát, nói: "Ta phải nói thật với ngươi trước, ta đã từng thấy một người có thể hồi sinh người chết, đó chính là cô cô của ta. Thế nhưng thực lực của cô cô không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng được, cả ta cũng không thể tưởng tượng ra, nếu ngươi muốn trở thành người như bà ấy, e là có chút khó..."
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Nhưng chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn thì vẫn sẽ luôn có cơ hội mà, không đúng sao?"
Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: "Ngươi nói vậy cũng đúng, nhưng thật sự là rất khó..."
Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ xòe tay ra, một sợi thần hồn chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân: "Nếu ngươi có thể giúp ta trở nên mạnh mẽ hơn, quãng đời sau này ta sẽ làm việc cho ngươi".
Diệp Quân khẽ thở dài: "Không phải vấn đề đó, mà là nếu ngươi muốn có thực lực cải tử hoàn sinh, thật sự là vô cùng khó khăn..."
Người đàn ông nhìn hắn: "Khó đến bao nhiêu ta cũng bằng lòng thử".
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: "Được rồi".
Hắn đã nhìn ra được sở dĩ người đàn ông trước mắt còn sống là bởi vì trong lòng gã vẫn còn một tia hi vọng, nếu hắn còn nói tiếp nữa thì chẳng khác gì bóp nát tia hi vọng cuối cùng của gã.
Diệp Quân ngoắc tay, để sợi thần hồn kia bay về lại trước mặt người đàn ông: "Ta không cần thần hồn của ngươi, ngươi chỉ cần đi theo ta, ta sẽ giúp ngươi thành Đế".
Người đàn ông thi lễ thật cung kính với Diệp Quân.
Diệp Quân nói: "Bây giờ đi không?"
Người đàn ông lại lắc đầu: "Đây chính là di tích của nước Cổ Lan, năm đó khi Cổ Lan bị tiêu diệt, tất cả mọi thứ bên trong vẫn còn ở đấy, có lẽ nó sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều".
Diệp Quân gật gật đầu: "Được".
Bây giờ hắn đang sáng lập thư viện Quan Huyên ở Thập Hoang, thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là tiền và thần vật.
Người đàn ông dẫn Diệp Quân đi sâu hơn vào trong sa mạc, không biết qua bao lâu, người đàn ông đột nhiên dừng lại, gã ta nhấc tay lên, trong phút chốc, vô số cát bụi chậm rãi bay lên trời, sau đó lập tức tan biến.
Ngay sau đó, một tòa hoàng cung hùng vĩ xuất hiện trước mặt Diệp Quân và người đàn ông.
Người đàn ông dẫn Diệp Quân đi vào bên trong hoàng cung, khi đến trước một tòa đại điện, gã ta hành lễ cúi người thật thấp với nó, sau đó mới chậm rãi đẩy cánh cửa lớn ra. Cánh cửa vừa mở, một mùi mốc lâu năm lập tức phả vào mặt họ, người đàn ông nhẹ nhàng vung tay phải lên, mùi hương kia lập tức tan thành mây khói.
Diệp Quân theo người đàn ông đi vào trong đại điện, bên trong có một cỗ quan tài không biết được chế tạo từ vật liệu gì, toàn thân nó trắng như tuyết, tựa như băng tảng mà cũng như thủy tinh, mà nhìn vào bên trong thì thấy có một người đàn ông trung niên đang nằm. Gã đàn ông đi cùng Diệp Quân đi đến trước quan tài rồi lập tức quỳ xuống, run giọng nói: "Bái kiến vua của ta".
Diệp Quân nhíu chặt mày lại, vô cùng có khả năng là có cường giả đánh nhau, sức mạnh của họ đã vô tình khuếch tán đến nơi đây rồi rơi xuống đất nước này. Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một người đang chậm rãi bước đến, khi thấy rõ đối phương là ai, hắn choáng váng: "Là cô..."