Diệp Quân cười nói: “Đế tộc có thể duy trì tới bây giờ đã rất hiếm thấy. Qua đó đi.”
Vẻ mặt Đế Lăng phức tạp, công bằng mà nói, ông ta vẫn muốn đi theo Diệp Quân, vì ông ta biết, nền văn minh Toại Minh sẽ không coi trọng bọn họ, nếu thật sự coi trọng thì cũng không bỏ mặc Thập Hoang nhiều năm như vậy, bây giờ sở dĩ bọn họ làm vậy hoàn toàn là vì muốn nhắm vào Diệp Quân.
Mà Diệp Quân rất coi trọng Đế tộc.
Nhưng mà thế cục bây giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.
Vì gần như chín mươi chín phần trăm người Đế tộc đều lựa chọn nền văn minh Toại Minh.
Hơn nữa, ngay cả ông ta cũng không nghĩ rằng Diệp Quân có thể thay đổi thế cục ngày hôm nay.
Nhưng giờ phút này, nghe thấy Diệp Quân nói vậy, trong lòng ông ta đột nhiên dâng lên một cảm giác phức tạp, vừa áy náy, vừa thả lỏng...
Đế Lăng dẫn toàn bộ người Đế tộc hành lễ với Diệp Quân, sau đó dẫn mọi người cùng nhau bước sang trái.
Tới đây, tất cả thế lực trước đây đi theo Diệp Quân đều phản bội.
Cô độc một mình!
Bên cạnh, Ung Chủ nhìn Diệp Quân đứng cách đó không xa, cười nói: “Quân Đế, trật tự mà ngươi thiết lập hình như không ổn lắm thì phải!”
Ông ta giết người phải diệt được cả tim!
“Ta ủng hộ Viện trưởng!”
Ngay tại lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong sân.
Mọi người ngẩn ra, ngay sau đó đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, khi thấy người nói, mọi người đều sửng sốt.
Người nói chính là một đệ tử tạp dịch của thư viện Quan Huyên.
Cố Trần!
Trong mắt tất cả mọi người, Cô Trần bước ra, bị nhiều cường giả cao cấp nhìn chằm chằm như vậy, đương nhiên gã sẽ cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh gã đã lấy lại dũng khí, hít một hơi thật sâu, lại nói: “Ta ủng hộ Viện trưởng.”
Lần này, giọng của gã rất to, toàn bộ thư viện Quan Huyên đều nghe rõ ràng.
Ánh mắt lão già áo đen lộ ra sát ý, nhưng Ung Chủ bên cạnh ông ta lại vô cùng hứng thú, ông ta nhìn Cố Trần, cười nói: “Tại sao?”
Cố Trần nhìn Ung Chủ, sau đó nhìn những học viên và vô số đệ tử tạp dịch của thư viện Quan Huyên trong sân: “Mọi người đều thấy được, sự thay đổi của Thập Hoang hôm nay, nên ta hỏi các người một câu, cuộc sống của các người có trở nên tốt hơn không?”
Bên trong thư viện Quan Huyên, vô số học viên phổ thông và đệ tử tạp dịch đều siết chặt hai tay, bọn họ nhìn chằm chằm Cố Trần, đương nhiên là bọn họ rất cảm kích Diệp Quân, lúc Diệp Quân chưa sáng lập ra thư viện, khi đó Thập Hoang bị các đại đế tộc và đại Tiên Tông nắm trong tay, những người khác muốn tiến lên cũng khó như lên trời, nhất là một số nơi nhỏ bé muốn tu luyện cũng không có cách.
Bây giờ, khi thư viện Quan Huyên được thành lập, bọn họ có một được con đường để đi, hơn nữa còn có thể đi rất xa. Dù không gia nhập thư viện Quan Huyên cũng có thể tu luyện Quan Huyên Pháp, điều quan trọng là pháp này có lợi với bọn họ, nhất là trong thư viện, Quan Huyên Pháp lớn hơn trời, bọn họ không cần sợ những cường giả cao cấp kia nói không thuận là lại giết người.
Bọn họ thấy được hy vọng!
Bọn họ cảm nhận được công bằng!
Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không dám nói.
Hoặc là sợ hãi!
Với trường hợp này, bất cứ người nào trên trời cũng có thể nghiền nát bọn họ.
Giờ phút này Cố Trần đã hoàn toàn buông lỏng, chỉ là chết thôi mà, gã lại nói: “Chư vị, tục ngữ có câu “Những người giữ lương cho dân không được phép chết cóng trong gió tuyết; những người mở đường cho tự do không bị vướng vào gai nhọn; những người lập mạng sống cho dân không được phép chết trong im lặng.” Hôm nay nếu chúng ta vì sợ hãi mà không dám nói ra, khiến cho Viện trưởng đơn độc một mình, sau này, ai sẽ lại đứng ra bảo vệ nhưng kẻ yếu đuối như chúng ta nữa chứ?”
Cả đất trời đều yên lặng!
Tất cả mọi người đều đang nhìn Cố Trần, nhóm cường giả cấm địa Cổ Hoang và các đại đế tộc, đại Tiên Tông Thập Hoang đều đang nhìn Cố Trần, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Còn phía dưới, bên trong thư viện, vô số học viên cấp thấp đã tràn đầy nhiệt huyết như núi lửa phun trào vậy.
Cố Trần đột nhiên lớn giọng nói: “Chư vị, nền văn minh Toại Minh rõ ràng mạnh mẽ như mặt trời, Viện trưởng lại giống như vầng trăng sáng, ánh sáng của mặt trăng không thể nào sánh với mặt trời nhưng ánh mặt trời có mạnh cũng không thể chiếu tới chúng ta, mặt trăng dù không bằng mặt trời nhưng lại vì chúng ta mà tỏa sáng.”