Kiếm Thanh Huyên run rẩy dữ dội, cưỡng ép áp chế toàn bộ sức mạnh của Ung Chủ trong một tấc vuông đất. Cứ như vậy, Ung Chủ dần dần hóa thành tro bụi trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Thần hồn trực tiếp bị kiếm Thanh Huyên hấp thụ sạch sẽ.
Diệp Quân trong lòng nói: “Tiểu Hồn, hấp thụ kí ức của ông ta.”
Tiểu Hồn đáp: “Tiểu chủ, ta có thể hấp thụ kí ức của ông ta, nhưng sợ là kí ức sẽ không được đầy đủ.”
Diệp Quân nói: “Không sao, có thể hấp thu được được bao nhiêu thì cứ hấp thụ bấy nhiêu.”
Tiểu Hồn đáp: “Được.”
Khi nhìn thấy Ung Chủ bị giết, đám cường giả cấm địa Cổ Hoang và Thập Hoang đều bắt đầu run rẩy. Lúc này, bọn họ thực sự vô cùng sợ hãi, bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, nhân vật lớn đến từ nền văn minh Toại Minh lại bị giết chết trong nháy mắt.
Diệp Quân không hề quan tâm đến đám cường giả đang kinh hãi đó. Hắn vung tay phải lên, thu hồi ba trăm chiến tướng đồng đen đó vào trong Tiểu Tháp.
Ba trăm vị chiến tướng đồng đen này tên nào tên nấy đều rất khủng bố, bọn chúng là bất khả dưới bại dưới Đại Đế. Nhưng vấn đề là bây giờ Diệp Quân chính là Đại Đế.
Kiếm Thanh Huyên trực tiếp trấn áp bọn chúng, bọn chúng hoàn toàn không có cơ hội nào để ra tay.
Tất nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân những chiến tướng đồng đen đến từ Cựu Thổ này bị Bi Tâm Từ phong ấn kìm hãm lại, nếu không, trước mắt Diệp Quân hắn cũng không biết phải làm sao với đám chiến tướng đồng đen này.
Bất kể như thế nào, lần này hắn thực sự kiếm được món hời lớn rồi.
Diệp Quân thu hồi hết đế nguyên mà Ung Chủ lấy ra trước đó, sau đó hắn nhìn đám cường giả có mặt tại đây. Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, trong lòng tất cả cường giả đều run rẩy, một luồng khí tức chết người bao trùm lên tất cả mọi người.
Phản kháng sao?
Suy nghĩ này hoàn toàn không có khả năng.
Thực lực của đám người Ung Chủ kia nghịch thiên như thế nào? Hơn nữa, Ung Chủ và ông lão áo đen đó vốn ở cảnh giới Đại Đế, vậy mà khi ở trước mặt vị Quân Đế này lại hoàn toàn không có năng lực đánh trả.
Bọn họ đã đánh giá sai thực thực của nền văn minh Toại Minh rồi!
Không đúng!
Là bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Quân Đế một cách nghiêm trọng rồi!
Bình thường vị Quân Đế này không hề có một chút tu vi nào, hoàn toàn vô hại, chỉ biết tán gái. Ai mà ngờ rằng người này một khi ra tay lại đáng sợ như vậy cơ chứ?
Trong sân, kiếm Thanh Huyên đang bay lượn trên đầu của mọi người, Diệp Quân cũng không nói gì, một luồng áp lực vô hình như núi đè lên trong tim của bọn họ. Bọn họ đều có cảm giác nghẹt thở, sắc mặt của rất nhiều người còn tái mét, chờ đợi cái chết giáng xuống.
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng hạ xuống, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay xuống. Trong nháy mắt, cơ thể của bọn họ đều trở lên hư ảo.
Giờ phút này, đám người đứng ở bên trái lòng như tro tàn, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Đối mặt với Diệp Quân ở trước mặt, bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể đứng yên chờ chết.
Khí tức tử vong ngày càng đến gần.
Tất cả mọi người đều nhắm mắt chờ chết.
Nhưng chính vào lúc này, Diệp Quân lại đột nhiên mở mắt, lòng bàn tay hắn mở ra, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn. Mà ở phía xa xa, đám người đó như trút được gánh nặng, bọn họ đồng loạt mở mắt nhìn Diệp Quân, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
Diệp Quân nhìn bọn họ, ánh mắt hắn lướt qua từng người một. Mà khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, ai nấy đều vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta coi các vị là nhân tài mà đối đãi, vậy mà các vị lại đối xử với ta như thế nào? Hành động của các vị ngày hôm nay, cho dù chết vạn lần cũng không đủ. Nhưng các người bất nhân, Diệp Quân ta lại không thể bất nghĩa. Sau này các người hãy tự lo lấy bản thân mình đi, nếu các người lại làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa nữa, thì Diệp Quân ta không giết các người, ông trời cũng sẽ trừng phạt các người!”
Nói xong, hắn xoay người biến mất.
Ai nấy đều bối rối.
Không giết mình sao?
Tất cả bọn họ đều chết lặng, ai nấy đều giống như một pho tượng đất ở trong miếu.
Diệp Quân đi đến Quan Huyên Điện. Lúc này, cả đại điện đều không có một bóng người, cực kỳ trống trải.
Diệp Quân bước tới chiếc bàn nơi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thường hay làm việc, hắn ngồi xuống, sau đó tựa vào ghế.
Tiểu Tháp bỗng nhiên nói: “Ngươi, ta tưởng rằng…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tháp gia tưởng rằng ta cố ý Chấp pháp câu cá, chính là để giết hết tất cả bọn họ, đúng không?”
Tiểu Tháp đáp: “Đúng vậy.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta ở trong lòng ngươi lại xấu xa như vậy sao?”
Tiểu Tháp không đáp lời, thầm nghĩ, tiểu tử nhà ngươi còn xấu xa hơn ta nghĩ nhiều.
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Tháp gia, trên đời này ngoại trừ thiện ác, còn có âm dương, còn không, cứng mềm, đẹp xấu, họa phúc, khó dễ, nặng nhẹ… Những mặt đối lập này, vừa đối lập, cũng vừa phụ thuộc lẫn nhau. Như có không cùng tồn tại, khó dễ cùng sinh ra, dài ngắn cùng hình dạng, trước sau cùng nối tiếp… Tháp gia, ngươi hiểu ý của ta không?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không hiểu, ngươi nói đơn giản hơn một chút đi.”
Diệp Quân đáp: “Nói đơn giản chính là, phải nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện, không thể chỉ nhìn một mặt bất lợi của sự việc, mà còn phải nhìn vào mặt có lợi của nó. Bọn họ sẽ phản bội ta, điều này cũng nằm trong dự liệu của ta. Bởi vì ta dựa vào đế nguyên mà thu hút bọn họ. Nếu ta có thể thu hút bọn họ bằng đế nguyên, vậy thì người khác cũng có thể dùng đế nguyên để thu hút bọn họ, đây là chuyện rất bình thường, dù sao, chúng ta cũng là con người, chúng ta sống cũng chỉ vì muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn thôi.”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi nói như vậy, ta đã hiểu ra rồi. Giống như nhân viên, ông chủ nào trả nhiều lương hơn thì nhân viên cũng sẽ tự động đến chỗ của người đó.”
Diệp Quân gật đầu: “Người nào bằng lòng cùng chung hoạn nạn, đồng tâm hiệp lực với ta, ta rất cảm kích. Người không bằng lòng, ta cũng không thể ép buộc. Người khác giúp ta, thì đó là tình cảm, còn người không muốn, thì đó là bổn phận.”
Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Vậy mục đích cuối cùng của ngươi là gì?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Mặt khác, vừa nãy ta có thể giết bọn họ, cũng có thể không giết bọn họ. Ta muốn cho họ một ân huệ, để cho bọn họ đội ơn, khiến cho bọn họ hối hận về lựa chọn của mình, khiến cho bọn họ về sau không dám lựa chọn như vậy nữa, khiến cho bọn họ sau này dốc hết sức lực làm việc vì ta.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài. Khi đi tới cửa, vừa đưa mắt nhìn xuống đã thấy có vô số người đang quỳ xuống, dẫn đầu là đám người Mục Nhuyễn và Đạo Trí.
“Quân Đế!”
Tất cả bọn họ đều đồng loạt cúi lạy.
Xung quanh Diệp Quân đột nhiên xuất hiện vô số sức mạnh tín ngưỡng màu vàng nhạt.
Tiểu Tháp nói: “Tất cả điều này đều nằm trong tính toán của ngươi sao?”