Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi lại nói: "Đầu hàng khó nghe quá thì nói với họ là ta đồng ý được chiêu hàng, nhưng ta muốn xin được đối xử tốt".
Ghế Thánh Vương: "Ngươi..."
Diệp Quân nhìn về phía ghế Thánh Vương, nói: "Hiểu chưa?"
Ghế Thánh Vương nào dám từ chối, lập tức đáp: "Đã đã hiểu!"
Diệp Quân gật gật đầu, đang định nói chuyện thì hắn như cảm nhận được điều gì đó, lập tức trở về trong Tiểu Tháp".
Một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong Tiểu Tháp.
Hơi thở Đại Đế!
Những kiếm tu đang tu luyện trong Tiểu Tháp đều ngạc nhiên, đua nhau nhìn về phía chân trời. Ở nơi chân trời có một người đàn ông mặc khôi giáp đang chậm rãi bước đến, xung quanh người gã ta đang tỏa ra một uy thế Đại Đế cực kỳ khủng bố.
Đại Đế!
Người đàn ông đó chính là kỵ sĩ trong sa mạc - Hạnh Phạt!
Mà đúng lúc Diệp Quân đang khiếp sợ, thì bên phải cuối chân trời cũng đột nhiên có một luồng khí thế mạnh mẽ phóng lên, tiếp đó là hơi thở Đại Đế đáng sợ khác bao phủ lấy.
Hơi thở Đại Đế!
Những kiếm tu đang tu luyện bên trong Tiểu Tháp đều ngớ người.
Lại có một người đạt đến Đại Đế nữa rồi hả?
Phía cuối chân trời có một cô gái đang bước đi.
Chính là Hi Nương!
Hai Đại Đế! Hạnh Phạt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, gã ta nhìn Diệp Quân một cái rồi không chút do dự chậm rãi quỳ một gối xuống: "Bái kiến Quân Đế".
Diệp Quân khẽ mỉm cười, hắn nhấc tay phải lên, Hạnh Phạt được một sức mạnh ôn hòa nâng dậy.
Mà lúc này, Hi Nương cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, nhưng cô ta không quỳ xuống mà chỉ cười nhìn Diệp Quân: "Quân Đế, ta vừa mới đột phá, muốn lĩnh giáo Quân Đế một chút, không biết Quân Đế có bằng lòng chỉ điểm?"
Không phải là cô ta không thể thần phục, thế nhưng với cô ta mà nói thì phải xem thực lực của Diệp Quân đã, nếu thực lực của Diệp Quân không vượt xa cô ta thì cớ gì cô ta phải thần phục?
Tất nhiên sở dĩ cô ta có suy nghĩ này là vì lúc trước khi Diệp Quân đại chiến cùng nền văn minh Toại Minh, cô ta đang bế quan nên không biết tình huống ở bên ngoài.
Diệp Quân nhìn Hi Nương, cười nói: "Được thôi".
Nói rồi, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn: "Cô so tài với kiếm của ta đi".
Vừa dứt lời, hai người đã cùng xuất hiện trong một thế giới hư vô.
Hi Nương nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ta sẽ không hạ thủ lưu tình".
Dứt lời, cô ta bước về trước một bước, một luồng uy thế Đại Đế đáng sợ như núi đổ ập xuống Diệp Quân, nhưng luồng uy thế kia vừa đến gần Diệp Quân đã tiêu tán không thấy đâu.
Hi Nương nhíu mày lại, một khắc sau, cô ta đột nhiên vung tay phải lên, tiếng lắc tay đinh đang vang lên, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới hư vô bỗng rung lên, ngay sau đó, từng bộ xác chết chợt hiện lên ở xung quanh, chúng lũ lượt nhào đến Diệp Quân như thủy triều.
Lúc này, kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đột nhiên bay ra.
Xoẹt!
Theo luồng kiếm quang sáng như tuyết chợt hiện lên ở không trung, toàn bộ thế giới này chợt sụp đổ trong nháy mắt, xung quanh khôi phục lại sự yên lặng.
Mà giữa trán Hi Nương đã có một thanh kiếm chĩa thẳng vào.
Cô ta không thể tin được, sắc mặt tái nhợt, cô ta không đỡ nổi được một chiêu kiếm!
Hạnh Phạt ở bên cạnh nhìn Diệp Quân, biểu cảm cũng nghiêm lại, gã ta biết người phụ nữ này đánh không lại Diệp Quân, nhưng không ngờ rằng lại không thể chịu được một đòn như thế.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên lại bay trở về trong tay hắn, hắn nhìn Hi Nương: "Từ giờ trở đi, hai người cùng đối luyện với những thần tướng đồng vàng kia, nâng sức mạnh của bản thân lên".
Hạnh Phạt cung kính thi lễ: "Tuân lệnh!"
Hi Nương do dự một lúc cũng cúi người thật thấp: "Tuân lệnh".
Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp đi đến trước ghế Thánh Vương: "Bọn họ có đáp lời không?"
Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: "Vẫn chưa".
Diệp Quân gật gật đầu: "Vậy thì đợi thôi".
Cựu Thổ, nền văn minh Toại Minh.
Cố Vấn Các.
Một thanh niên đột nhiên đi vào rồi hành lễ cung kính với Toại Cổ Kim đang ngồi trên cao: "Đại nhân, Huyền Chính đã chết trận, một trăm thần tướng đồng vàng đã rơi vào tay kiếm tu kia".
Nói rồi, hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ghế Thánh Vương bên kia truyền lời đến, nói kiếm tu đó muốn được chiêu hàng".
Toại Cổ Kim đang đọc sách, bình tĩnh nói: "Hắn muốn kéo dài thời gian, lập tức khởi động Đạo Chiếu, xem thử thế lực sau lưng hắn mạnh đến cỡ nào".
Thanh niên cung kính thi lễ: "Đã rõ".
Nói xong, hắn ta lùi ra.
Một phút sau.
Một luồng thần quang Đại Đạo đột nhiên phòng lên trên nền trời văn minh Toại Minh, trong chớp mắt đã xuyên qua vô số vũ trụ tinh hà, đánh thẳng đến Thập Hoang.
Thời khắc này, toàn bộ Cựu Thổ đều khiếp sợ!
Nền văn minh Toại Minh đã khởi động sát chiêu Đạo Chiếu?
Chẳng lẽ là phát hiện ra văn minh cấp Thần Linh rồi à??
Chẳng mấy chốc, hai văn minh còn lại bắt đầu điều tra tình hình. Khi biết Đạo Chiếu nhắm vào Thập Hoang thì cả hai đều trợn tròn mắt.
Đánh một nơi cỏn con thế mà phải dùng đến Đạo Chiếu?
Điên rồi sao?
Thập Hoang.
Diệp Quân không biết cảm nhận được gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn xuyên qua vô số tinh hà, cuối cùng thấy được luồng thần quang kia. Khi thấy thần quang đó, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt như tuyết.
Ghế Thánh Vương đột nhiên sợ hãi reo lên thất thanh: "Mẹ nó đó là Đạo Chiếu đấy, là đại sát chiêu của nền văn minh Toại Minh, bọn họ điên rồi à? Bọn họ muốn hủy diệt toàn bộ Thập Hoang này sao, a a a, tiêu đời rồi, tiêu rồi".
Diệp Quân đột nhiên gào lên: "Tháp gia!"
Tiểu Tháp run giọng nói: "Đại ca, ngươi thật sự muốn ta đỡ giúp hả? Ta cảm thấy mình không đỡ nổi đâu!"
Sắc mặt Diệp Quân xám xịt đến mức trước nay chưa từng thấy: "Thu toàn bộ Thập Hoang cùng cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn vào thế giới của ngươi nhanh đi!"
Dứt lời, hắn vọt thẳng lên trên tinh không xa xôi, ánh mắt dán chặt vào luồng thần quang đang xuyên qua vô số thời không kia, tay phải đã run lên dữ dội.
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó gào lên: "Tiểu Hồn, hợp đạo!"