Trong điện, vài trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ hiếu kỳ, vị quan cố vấn đứng đầu này sao đột nhiên lại thấy hứng thú với tên kiếm tu kia?
Nhưng bọn họ vẫn không dám nói gì.
Toại Cổ Kim cũng không nhiều lời nữa mà đứng dậy rời đi.
Sau khi Toại Cổ Kim rời đi, một trưởng lão trầm giọng nói: "Thanh niên kia e là không đơn giản..."
Một trưởng lão khác lại nói: "Hắn có thể lấy sức một người để cản lại Đạo Chiếu, tuy chúng ta chỉ mới huy động một phần mười sức mạnh của nó, cộng thêm sức mạnh của Đạo Chiếu đã bị phong ấn ở vũ trụ kia trấn áp, nên uy lực thật sự đã bị giảm đi hai lần... Nhưng đó vẫn là một luồng sức mạnh khủng bố, chiến lực chân chính của hắn e là đã đạt đến đỉnh cao Tiên Đế".
Đỉnh cao Tiên Đế!
Các trưởng lão khác đều nhíu mày lại.
Nếu ở Cựu Thổ thì một vị Tiên Đế cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng ở Thập Hoang mà lại xuất hiện một vị Tiên Đế thì quả thật không hề bình thường.
Bởi vì tài nguyên thành Đế của Thập Hoang đã bị bọn họ vơ vét hết, mà tài nguyên để thành Tiên Đế thì Thập Hoang căn bản không có.
Trong tình huống đó mà lại có được thực lực của Tiên Đế!
Quá không bình thường.
Một trưởng lão mặc áo bào đen đột nhiên nói: "Theo ta thấy sự tình không đơn giản như vậy, nếu thật sự chỉ là một Tiên Đế thì cũng không đến mức quan cố vấn đứng đầu tự mình ra tay".
Có trưởng lão đột nhiên nói: "Nghe nói quan chấp hành đứng đầu họ Phạn kia cũng đến từ nơi đó..."
Ánh mắt của các trưởng lão đều nghiêm lại, trong đại điện chợt trở nên tĩnh lặng.
Diệp Quân dứt khoát dẫn toàn bộ vũ trụ rời đi.
Đánh không lại!
Hoàn toàn đánh không lại!
Vốn hắn còn muốn âm thầm phát triển, nhưng bây giờ xem ra nền văn minh Toại Minh là người nhạy bén, họ chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội phát triển, nên hắn chỉ có thể chạy nhanh thôi.
Còn vấn đề sinh mệnh trôi qua trong tháp như thế nào thì hắn không có thời gian để quan tâm nhiều đến vậy.
Cũng may bên trong Tiểu Tháp hiện tại có mạch đế nguyên cực phẩm, linh khí nồng nặc hơn rất nhiều so với bên ngoài, nên việc sinh linh của Thập Hoang, Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn vào tháp tu luyện chắc chắn là một cơ duyên to lớn đối với bọn họ.
Nhất là với những người đã đến Chuẩn Đế, bởi vì trong tháp có mạch đế nguyên cực phẩm nên đã giúp họ tăng tỷ lệ đột phá thành Đế lên rất nhiều, quan trọng nhất vẫn là thời gian, mười năm trong tháp bằng một ngày ở ngoài... Thời gian, tài nguyên, tất cả đều có ở đây, chuyện này với họ mà nói quả thật là cơ hội nghìn năm có một.
Không thể nghi ngờ nữa, cho dù là Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang hay nền văn minh Bỉ Ngạn, bọn họ đều sắp bước vào thời kì được phát triển cấp tốc.
Tất nhiên chuyện này cũng có chỗ tốt cực lớn cho Diệp Quân, bởi vì những người này đều dưới sự trị vì của hắn, là tín đồ thuộc về hắn, bọn họ càng mạnh thì hắn cũng sẽ càng mạnh.
Hiện tại việc hắn cần làm là tạo ra nhiều mạch đế nguyên cực phẩm!
Bởi vì tốc độ tiêu hao của linh khí bên trong Tiểu Tháp vô cùng nhanh chóng, một khi linh khí trong đây tiêu hết sạch thì nhất định sẽ xảy ra đại loạn, bởi vì không còn tài nguyên thì chắc chắn sẽ sinh ra nạn cướp bóc, tranh đoạt.
Mà linh khí bên trong Tiểu Tháp nhiều nhất cũng chỉ đủ duy trì thêm một nghìn năm.
Tính thời gian thật thì cũng chỉ hơn ba tháng một chút.
Đến kỳ hạn ba tháng, một là hắn thả hết bọn họ ra ngoài, hoặc là phải có thêm càng nhiều linh mạch và đế tinh...
Nếu không bên trong chắc chắn sẽ đại loạn.
Bên trong tinh không mịt mù, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Ngươi chuẩn bị đi đâu?"
Diệp Quân liếc mắt nhìn trời sao xa xăm: "Đến Cựu Thổ".
Tiểu Tháp cả kinh nói: "Ngươi muốn đến thẳng Cựu Thổ?"
Diệp Quân gật đầu, trầm giọng nói: "Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất".
Tiểu Tháp nói: "Ngươi làm vậy có chút mạo hiểm".
Diệp Quân nói: "Không còn cách nào cả, bây giờ ta có đến các văn minh vũ trụ khác thì chỉ có điều làm hại người khác, bởi vậy ta chỉ có thể đến Cựu Thổ, đến đó rồi từ từ tính tiếp".
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Nền văn minh Toại Minh đó không đơn giản đâu, ngươi phải cẩn thận".
Diệp Quân gật gật đầu, lần này suýt nữa đã xóa sổ hắn rồi, hắn thật sự không ngờ đối phương lại dùng đến thứ đó để đánh mình!
Nếu như không phải vì vũ trụ này có phong ấn thì hắn thật sự đã xong đời rồi.
Nghĩ đến luồng thần quang kia, trong lòng hắn vẫn còn thấy sợ hãi, việc này cũng khiến hắn hiểu rằng bây giờ bản thân và nền văn minh Toại Minh đang có một sự chênh lệch cực kỳ lớn, tuyệt đối không thể cứng chọi cứng với người ta, phải dùng mưu mô, phải chơi chiêu trò.
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lần này cũng đã cảnh tỉnh hắn, hắn tuyệt đối không được tự cho là mình thông minh rồi đi coi thường người trong thiên hạ, từ giờ trở đi, hắn nhất định phải dốc toàn bộ tinh lực để ứng phó với nền văn minh Toại Minh này.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, mà điều động kiếm Thanh Huyên để nhảy qua vô số tinh vực, đi thẳng đến Cựu Thổ.
Thật ra cũng may là có kiếm Thanh Huyên, nếu không với thực lực của hắn bây giờ, muốn đến Cựu Thổ thì thật sự không biết phải đi đến năm tháng nào.
Khi nhảy qua các tinh vực, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sau khi cản lại thần quang kia, ngươi có thu hoạch được gì không?"
Nghe vậy, Diệp Quân nở nụ cười: "Thu hoạch không ít!"
Nói đến đây hắn cũng không khỏi phải cảm thán, rất nhiều khi cần phải đến lúc đánh đến mức bị dồn vào đường cùng, thì mới kích phát được tiềm lực của con người.
Lúc đối mặt với luồng thần quang kia, cho dù hắn thấy rất khiếp sợ, thậm chí là muốn lùi bước, nhưng khi hắn thật sự cản lại được rồi, hắn mới phát hiện thì ra hắn vẫn luôn đánh giá thấp bản thân mình.
Cổ ngữ có câu: Dù đường gập ghềnh, phải đi thì mới đến, chuyện tuy nhỏ, phải làm thì mới xong.
Lúc đối diện với sự hoảng sợ, chỉ có vượt lên chính mình thì mới chiến thắng được nỗi sợ, còn nếu lúc đó lùi bước thì có lẽ cả đời cũng sẽ chỉ đi được đến đó.