Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5627: Chỉ là phiền phức nhỏ mà thôi



Sắc mặt Diệp Quân vô cùng u ám, Hách Nhi kia chỉ là nguỵ trang dùng để đánh lạc hướng hắn, kẻ phản bội thật sự của nền văn minh Cựu Thổ là Mục Huyền Hư này.

Hắn thật sự hơi bất ngờ.

Mục Huyền Hư này là người yêu nghiệt nhất trong thế hệ trẻ ở Cựu Thổ, mà y lại là người của nền văn minh Toại Minh, hơn nữa còn sẵn sàng dùng cái chết hãm hại hắn!

Thật sự là diệt cả thần hồn!

Sao Toại Cổ Kim đó có thể làm được chứ?

Mục Huyền Hư này đúng là đủ độc.

“Mẹ kiếp!”

Tiểu Tháp chợt cất lời: “Con mẹ nó, không ngờ tên này làm thế chỉ vì hãm hại ngươi”.

Diệp Quân không nói gì, trong lòng thầm suy tính.

“Ngươi rất đáng chết!”

Lúc này, một cường giả của nền văn minh Cựu Thổ phía xa bỗng gào thét, sau đó, ông ta đánh một quyền về phía Diệp Quân từ xa, trong nháy mắt, thời không nơi Diệp Quân đứng nổ tung, mà gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đã lùi về sau mấy chục trượng, cùng lúc đó, kiếm Thanh Huyên quay lại trong tay hắn.

Hắn vừa dừng lại, một sức mạnh đáng sợ ngay lập tức phả vào mặt.

Diệp Quân vung tay chém xuống một kiếm.

Oanh!

Khi kiếm chém xuống, ông lão kia bị một tia kiếm quang chém bay.

Sau khi dừng lại, ông lão tỏ vẻ sợ hãi, vì kiếm của Diệp Quân đã chém rách cánh tay của ông ta. Ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trên tay Diệp Quân bằng ánh mắt kiêng dè. Người còn lại thấy ông lão bị đẩy lui bằng một kiếm cũng rất kinh ngạc.

Lúc này, Diệp Quân xoay người chạy đến đại điện tông môn ở phía xa, nhưng ngay sau đó, thần linh tướng kia đã bổ trường đao trong tay về phía hắn. Thực lực của thần linh tướng này mạnh hơn ông lão kia rất nhiều, chiêu đao khiến đất trời xung quanh cũng trở nên hư ảo và trong suốt.

Nét mặt Diệp Quân không chút cảm xúc, hắn lại vung tay chém thêm một kiếm nữa.

Rắc!

Sau một tiếng gãy chói tai, thanh trường đao trong tay thần linh tướng kia nứt ra, sức mạnh cường đại khiến nó liên tục lùi lại.

Mà lúc này, Diệp Quân tung người nhảy lên, hoá thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở cách đó không xa.

Sau khi thần linh tướng kia lấy lại tinh thần, Diệp Quân đã chạy tới đại điện, thần linh tướng lập tức đuổi theo, nhưng khi đến gần toà đại điện, dường như cảm nhận được điều gì đó, nó bỗng dưng dừng lại rồi cung kính lùi xuống.

Lúc này, cao thủ của nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh đang định xông lên thì thần linh tướng kia lập tức chém một đao về phía bọn họ.

Thấy thần linh tướng bổ mạnh đao về phía mình, sắc mặt ông lão thay đổi, không dám coi thường, vội vàng ra tay chống đỡ.

Trong đại điện.

Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, ở đó có tượng của một người đàn ông trung niên, hai tay chắp sau lưng, nét mặt điềm tĩnh.

Ngoài pho tượng này ra, đại điện trống rỗng không có gì cả, vô cùng lạnh lẽo.

Diệp Quân nhìn pho tượng kia: “Tiền bối”.

Pho tượng bỗng khẽ rung lên, sau đó có một hư hồn chậm rãi bay ra.

Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Đạo Trật Tự, hơn nữa còn đã thành lập đạo thống, thú vị đấy”.

Diệp Quân cất lời: “Tiền bối để một hư hồn ở lại đây chắc là có ý đồ, không biết vãn bối có thể góp chút sức nhỏ bé cho tiền bối không?”

Người đàn ông trung niên bật cười: “Tên nhóc con gian trá này, ngươi muốn có được tất cả truyền thừa của Thiên Cực Tông chúng ta thì cứ việc nói thẳng”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là vãn bối muốn thế”.

Bây giờ hắn đang thiếu tiền và thần vật nhất, nếu có thể có được tất cả mọi thứ của Thiên Cực Tông, thì thực lực của Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn sẽ được nâng cao lên nhiều.

Tiền!

Hắn chưa từng nghèo thế này bao giờ!

Người đàn ông trung niên cười nói với Diệp Quân: “Cho ta một lý do đi”.

Diệp Quân nhìn thẳng vào ông ta: “Tiền bối sẽ không gặp được ai ưu tú hơn ta đâu”.

Tiểu Tháp: “…”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân một lát rồi bỗng bật cười: “Giỏi lắm, thẳng thắn, tự tin, ta thích tính cách này của ngươi”.

Dứt lời, ông ta ngẩng đầu hìn ra ngoài điện: “Nhưng hình như bây giờ ngươi gặp phiền phức rồi”.

Diệp Quân đáp: “Chỉ là phiền phức nhỏ mà thôi”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Bên ngoài kia là người của nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Phiền phức nhỏ ư?”

Diệp Quân im lặng, hắn chỉ vung tay áo, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt người đàn ông trung niên.

Hắn biết rõ cao thủ như thế để lại thần hồn ở nơi này chỉ có hai lý do đơn giản, đầu tiên là muốn đoạt xác, thứ hai là không cam lòng, muốn có chỗ gửi gắm, vì thế hắn càng thẳng thắn càng tốt, làm như thế là vì muốn đối phương nhìn ra giá trị của hắn!

Ngươi có giá trị thì người ta mới chọn ngươi!

Nếu không dù ngươi có dập đầu ở đây một tăm nghìn lần, người ta cũng sẽ không quan tâm đến ngươi.