Diệp Quân chậm rãi đi vào trong thành, đi chưa được bao lâu thì hắn dừng lại, cách mười mấy trượng trước mặt hắn có một quán trà nhỏ, bên ngoài quán trà đặt mấy cái bàn lộ thiên, trước một cái bàn có một cô gái mặc váy dài màu đen đang ngồi.
Cô gái có mái tóc dài buông xoã, vô cùng xinh đẹp, cô ta ngồi thẳng lưng trước bàn trà, hai tay cầm một tách trà kề sát miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, như đang thưởng thức hương vị của tách trà này.
Diệp Quân đi thẳng tới, hắn ngồi xuống trước mặt cô gái, không nói gì mà cầm bình trà trên bàn lên rót cho mình một ly, sau đó uống cạn.
Cô gái bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía hắn, cất lời: “Hương vị thế nào?”
Giọng nói của cô ta hơi lạnh lùng, tựa như suối lạnh rơi xuống đá.
Diệp Quân đáp: “Không cảm giác được gì cả”.
Cô gái nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cô ta như có thể nhìn thấu lòng người: “Đây là một tách trà bình thường, chỉ có thể bán với giá một kim tệ bình thường ở nơi này, nhưng khi xuất hiện trong điện Thiên Đô, nó lại vô cùng có giá trị, vị trí rất quan trọng, con người cũng thế”.
Diệp Quân cười nói: “Lúc chưa đến nền văn minh Toại Minh, ta từng nói với các cô là ta sẵn sàng đầu hàng, nhưng các cô lại từ chối. Sao bây giờ lại muốn chiêu hàng ta rồi?”
Cô gái bình tĩnh nói: “Giá trị, ngươi phải chứng minh giá trị của ngươi, có giá trị, ngươi mới có tư cách đổi một vị trí khác”.
Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ: “Vào khoảnh khắc biết ta xây dựng đạo thống Trật Tự, cô đã chưa từng có suy nghĩ để ta được sống, dù sao làm gì có ai muốn người khác xâm phạm lãnh thổ của mình đúng không? Cô điều động Đạo Chiếu, thứ nhất là muốn giết chết ta, nếu không thể giết được ta thì muốn tiện thể thử xem năng lực của ta thế nào. Nhưng có lẽ cô hơi bất ngờ, vì ta đã dùng thực lực của mình ngăn cản Đạo Chiếu. Vì thế cô muốn thử một lần nữa, nhưng cô rất cẩn thận, cô chọn để thế lực khác đến thử, nên cô đã dùng đến con cờ tốt nhất mà cô đã đặt ở nền văn minh Cựu Thổ”.
Nói đến đây, hắn bật cười: “Bây giờ cô đợi ta ở đây, nói là muốn chiêu hàng, thật ra thì cũng không thật sự muốn như thế, vẫn câu nói cũ, mâu thuẫn giữa chúng ta không phải mâu thuẫn bình thường, mà là mâu thuẫn lập trường. Ta muốn xây dựng trật tự, hơn nữa còn có chút thành tựu rồi, các cô không thể nào chấp nhận được điều này đúng không? Toại Cổ Kim cô nương!”
Toại Cổ Kim nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Đều đúng, nhưng ta đã đổi ý rồi, nếu ngươi chịu từ bỏ việc xây dựng trật tự, ta có thể cho ngươi một con đường sống”.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim: “Ta không chỉ phải từ bỏ trật tự của mình mà còn phải giao cái tháp kia ra đúng không?”
Toại Cổ Kim nhẹ nhàng đặt chung trà xuống: “Thật ra giữa hai chúng ta vẫn còn lựa chọn thứ ba, đương nhiên phải là lúc ban đầu. Ví dụ như khi biết ngươi đã xây dựng trật tự, ta có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là giết chết ngươi luôn, lựa chọn thứ hai là lôi kéo ngươi. Nhưng có lẽ ngươi cũng biết dù ta lôi kéo ngươi, ngươi cũng sẽ không thật sự phục tùng nền văn minh Toại Minh, ngươi sẽ chỉ dựa vào nền văn minh Toại Minh để nâng cao thực lực của mình, đợi đến ngày có đủ thực lực rồi, ngươi sẽ thâu tóm cả nền văn minh này”.
Nói đến đây, cô ta lấy một quyển cổ tịch ra đưa tới trước mặt Diệp Quân.
Đó là Quan Huyên Pháp!
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trong lòng ngươi có chúng sinh, chí ở vũ trụ, lôi kéo ngươi chẳng khác nào nuôi cáo trong nhà”.
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Kế hoạch ban đầu của ngươi là gia nhập nền văn minh Toại Minh, sau đó mượn nền văn minh của chúng ta để phát triển thực lực và thế lực của mình. Nếu, ta nói là nếu, Diệp công tử, nếu một ngày nào đó thực lực của ngươi thật sự vượt qua cao thủ đứng đầu nền văn minh Toại Minh thì ngươi sẽ đối xử với chúng ta thế nào? Một giả thiết nữa, dù ngươi không tiêu diệt chúng ta, nhưng chắc chắn ngươi sẽ yêu cầu chúng ta nghe theo trật tự của ngươi. Nhưng ta cho ngươi biết, chúng ta có trật tự riêng của mình, chúng ta không muốn nghe theo trật tự của ngươi, nên ta chọn giết chết ngươi trước khi ngươi trở nên mạnh hơn thì có vấn đề gì sao?”
Diệp Quân im lặng, lại rót cho mình một chung trà, sau đó uống cạn, cười nói: “Cô nương suy nghĩ sâu xa, khiến ta cảm thấy khâm phục”.
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ngươi là một người không tệ, nhưng ta xin nói thẳng, ngươi vẫn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta, đối thủ của ta là những người sau lưng ngươi, ngươi đánh cờ thật sự kia”.
Cô ta vừa nói xong, chân trời phía xa bỗng xuất hiện mấy chục khí thế đáng sợ.
Có hai nhóm người đến, là người của nền văn minh Vĩnh Sinh và nền văn minh Cựu Thổ, dẫn đầu nền văn minh Vĩnh Sinh là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, cũng không mặc cơ giáp, trông rất thư sinh, giống như một nho sĩ vậy.
Người này là đại trưởng lão hiện tại của nền văn minh Vĩnh Sinh: Phù Việt, trong nền văn minh Vĩnh Sinh, địa vị của ông ta có thể xếp vào tốp năm, hơn nữa còn là phái thực quyền.
Dẫn đầu nền văn minh Cựu Thổ là một ông lão, người này là đại trưởng lão Khưu Nghiệt.
Sau lưng hai người họ đều có một nhóm cao thủ, khí thế mạnh mẽ.
Vừa đến, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Quân.