Khi kiếm của Diệp Quân còn cách Toại Cổ Kim nửa trượng, một dư ảnh đột nhiên lướt qua cạnh Toại Cổ Kim, đâm mạnh vào hắn như sấm sét.
Ầm!
Một mảnh kiếm quang bị đánh lùi, bắn tung tóe như tảo nở hoa, Diệp Quân lùi liên tục hàng trăm trượng, nhưng lúc hắn dừng lại, kiếm quang của hắn đã tụ hợp lại trong nháy mắt, sau khi dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Toại Cổ Kim trước mắt, trước mắt cô ta, có một người đàn ông trung niên đứng đó.
Quan cận vệ!
Nguyên Vũ!
Nguyên Vũ nhìn Diệp Quân, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng, tay phải của ông ta đã bung bét, máu tươi chảy ra không ngừng, sau đó từ từ nhỏ giọt xuống cánh tay.
Đối diện với một nhát kiếm của Diệp Quân, cho dù là ông ta, cũng không thể ngăn cản hoàn toàn.
Giờ này khắc này, sắc mặt mọi người ở đó đều thay đổi.
Lực chiến đấu của Diệp Quân, nếu nói trước đây chỉ khiến bọn họ kinh ngạc, thì lúc này, đã khiến bọn họ hơi khó tin rồi.
Vì sức chiến đấu của Diệp Quân, đã vượt qua cảnh giới Tiên Đế bình thường.
Sắc mặt của Khưu Nghiệt và Phù Việt đã trở nên hơi nghiêm trọng.
Từ khi bắt đầu bọn họ đã biết sau lưng Diệp Quân nhất định phải có một thế lực văn minh rất mạnh nhưng, bọn họ không quan tâm lắm, suy cho cùng, bây giờ còn chưa có bất kì thế lực nào có thể đối kháng với bọn họ, đừng nói là ba cái hợp lại, ba nền văn minh của Cựu Thổ, tùy tiện lấy một cái ra, cũng đủ quét sạch tất cả.
Nhưng lúc này, bọn họ bắt đầu ý thức được chuyện này có phần không đúng lắm, vì sức chiến đấu của Diệp Quân mạnh không bình thường.
Nơi xa, Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, sắc mặt trầm như nước.
Vừa nãy sở dĩ hắn ẩn giấu thực lực của mình, chính là muốn khống chế người phụ nữ này trước, nhưng người phụ nữ này thật sự quá bình tĩnh, trực giác mách bảo hắn, cho dù không có người đàn ông trung niên kia, e là hắn cũng không thể làm gì người phụ nữ này.
Không hề do dự, hắn nhún người nhảy lên, trực giác sử dụng kiếm Thanh Huyên để xuyên thời không, biến mất tại chỗ, nháy mắt, hắn đã đi vào trong đường hầm thời không.
Đánh không lại thì chạy!
Chẳng mất mặt gì!
“Muốn chạy?”
Thấy Diệp Quân chọn chạy trốn, Khưu Nghiệt đột nhiên hô một tiếng, tay phải ông ta vung lên, chỉ thấy một tấm kính thần bay lên trời, kính thần run rẩy kịch liệt, một luồng thẩn quang phản chiếu ra, nháy mắt, trong kính thần hiện lên vị trí của Diệp Quân, tiếp đó, thời không chỗ Diệp Quân đột nhiên xuất hiện vô số kính quang Hàn Diễm, dưới sự chiếu rọi của những kính quang Hàn Diễm, đường hầm thời không ở chỗ hắn tan ra.
Sắc mặt Diệp Quân cũng thay đổi, hắn bỗng vung một kiếm ra, vô số kiếm quang phản chiếu tầng tầng lớp lớp, sau đó, nhưng kiếm quang của hắn lại không thể chặt đứt những kính quang Hàn Diễm kia.
Chân phải Diệp Quân đột nhiên giẫm một phát, một nhát kiếm chém ra, kiếm Thanh Huyên mở đường, lúc này mới cố khoét được một lỗ trên những kính quang kia, ngay khi hắn xông ra, xa xa phía trên hắn, một tấm kính lặng lẽ lơ lửng ở đó.
Kính Cựu Thần!
Cựu Thần từng sử dụng thần vật, sẽ có thần lực tối cao, trong mọi thần vật của Cựu Thổ, có thể xếp vào top 5.
Một khi tấm gương này được kích hoạt, sẽ phát ra một ngọn Hàn Diễm tới hàng triệu trượng, những nơi Hàn Diễm chiếu tới, không gì trốn được, hòa tan tất cả.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào mặt kính Cựu Thần kia, im lặng một chút, rồi hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, một luồng kiếm quang lao thẳng đến tấm kính Cựu Thần, gần như đồng thời, tấm kính Cựu Thần kia run rẩy kịch liệt, một chùm tia sáng Hàn Diễm tuôn ra, xông về phía Diệp Quân.
Ầm ầm!
Nơi đó đột nhiên vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số kiếm quang và Hàn Diễm không ngừng phun ra như thủy triều, lan rộng hết lớp này tới lớp khác, mọi nơi nó đi qua, tất cả biến mất.
Còn Diệp Quân bị Hàn Diễm kia chặn lại, dù kiếm Thanh Huyên của hắn đã ngăn cản sức mạnh của Hàn Diễm, nhưng, thân thể hắn đã bắt đầu xuất hiện những ngọn lửa nhàn nhạt.
Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên dữ tợn, hai tay hắn nắm lấy kiếm Thanh Huyên, thả cả kiếm ý vô địch của mình ra, hai loại kiếm ý hội tụ, nháy mắt, kiếm Thanh Huyên run rẩy kịch liệt, lập tức mạnh mẽ xé toạc ngọn Hàn Diễm kia ra, kiếm đánh thẳng một mạch, một nhát kiếm chém vào mặt tấm kính Cựu Thần kia.
Răng rắc!
Theo tiếng rạn nứt trong trẻo vang lên, mặt kính Cựu Thần kia đột nhiên nứt vỡ, những ngọn Hàn Diễm trào ra ngoài.
Thấy cảnh này, mặt Khưu Nghiệt lập tức thay đổi, khi thấy Diệp Quân giơ kiếm muốn chém, tim ông ta hoảng sợ, vội giơ một tay ra: “Tới.”
Tấm kính Cựu Thần hòa thành một luồng ánh sáng lạnh, biến mất, khi xuất hiện lần nữa, đã ở trong tay Khưu Nghiệt, thấy tấm kính Cựu Thần toàn vết rạn, mặt Khưu Nghiệt đầy khó tin: “Sao có thể?”
Còn nơi xa, Diệp Quân đã hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà, không hiếu chiến tí nào.
“Chạy đi đâu!”
Đúng lúc này, Phù Việt luôn không nói gì đột nhiên gầm thét, ông ta xua tay, một luồng u quang đột nhiên xuyên qua không khí, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đuổi kịp đi vào trong đường hầm thời không của Diệp Quân, khi luồng u quang kia chạy tới, đường hầm thời không mà Diệp Quân đang ở nháy mắt đã trào ra vô số luồng thần quang đại đạo, giây phút đó, cả đường hầm thời không đều tan tành, sau đó biến mất.
Diệp Quân không thể không dừng lại, hắn đột nhiên xoay người, hung hăng chém một nhát kiếm, luồng u quang kia lập tức bay đi, còn bản thân hắn cũng lui lại liên tục, khi hắn dừng lại, tinh vực quanh hắn chợt xuất hiện những sợi xích sắt màu đỏ thẫm như cột nhà, những xích sắt này như lồng giam, khóa tinh vực chỗ hắn lại.