Hai chân Thương Hồng Y bỗng mềm nhũn, vô thức quỳ xuống trước mặt người phụ nữ.
Đầu gối rách ra!
Máu tươi bắn tung toé!
Cô ta hoảng hốt.
Cô ta chỉ biết mình tiến đến như thế nào chứ không biết sao mình lại quỳ xuống.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Thương Hồng Y đang ngơ ngác: “Có muốn làm lại lần nữa không?”
“A!”
Thương Hồng Y gào thét, hai mắt đỏ như máu, khí thế mạnh mẽ liên tục dâng trào từ trong cơ thể cô ta.
Cô ta đã bao giờ phải chịu nổi nhục lớn thế này đâu?
Hơn nữa còn bị liên tục hai lần!
Thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Dưới cơn thịnh nộ, khí thế của cô ta trở nên vô cùng cuồng bạo, những uy áp đáng sợ dâng trào từ trong cơ thể, nhưng dù cô ta có điều động thế nào cũng vô dụng, cảm giác đó cứ như một cây kim rơi vào trong vũ trụ vô biên, mà một cây kim sao có thể rung chuyển cả vũ trụ được chứ?
Thậm chí còn không thể khiến mặt nước dao động.
Thật ra sâu trong nội tâm cô ta đang dâng lên một suy nghĩ đáng sợ.
Sợ hãi!
Ở trước mặt người phụ nữ váy trắng này, cô ta lần đầu tiên không nhịn được dâng lên suy nghĩ sợ hãi.
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, đó là một khuôn mặt không dao động, đối phương nhìn cô ta bằng đôi mắt không chút cảm xúc, chẳng khác nào đang nhìn một con kiến.
Coi thường rất rõ ràng!
Thương Hồng Y hoàn toàn tuyệt vọng.
Người phụ nữ váy trắng không quan tâm đến Thương Hồng Y mà nhìn về phía người đàn ông áo trắng bên cạnh, người đàn ông cười khẽ: “Không vội”.
Người phụ nữ gật đầu: “Ừm”.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân trước mặt, cười nói: “Lúc trước con đánh cược với một cô nương, cha cảm thấy rất hay, bây giờ cha cũng muốn đánh cược với con”.
Sắc mặt Diệp Quân nhất thời thay đổi: “Cha, con không muốn mất tu vi nữa, trò này chẳng khác nào búp bê Nga, trong một con có một con, con không chịu được”.
Người đàn ông bật cười: “Con muốn đi đâu? Ý cha là chúng ta đánh cược với nhau, cha giúp con nâng cấp Tháp gia…”
“Hú!”
Tiểu Tháp bỗng rống lên như chó sói: “Cược, cược gì cũng được”.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông áo trắng cười khẽ, ông ấy nhìn Diệp Quân, đợi câu trả lời của hắn.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cha, cược thế nào?”
Người đàn ông nói: “Sau khi cha giúp Tháp gia nâng cấp, nó có thể giúp con che giấu hơi thở, sức mạch huyết mạch và sự tồn tại của nó, nhưng trong vòng năm năm, cha và cô cô sẽ mặc kệ con. Nếu cuối cùng con vẫn không vượt qua được…”
Diệp Quân vội hỏi: “Thì sẽ thế nào?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Vậy thì về làm cậu ấm, thừa chế gia sản mẹ và cha làm ra cho con, sống qua ngày một cách thoải mái”.
Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông áo trắng mỉm cười đợi câu trả lời của hắn.
Diệp Quân hỏi: “Năm năm sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân nhìn ông ấy: “Mười năm, đổi thành mười năm, trong vòng mười năm nếu con không vượt qua được, con sẽ ngoan ngoãn làm một cậu ấm, không nhắc tới đạo Trật Tự nữa”.