Tất nhiên cô ta vẫn lựa chọn kết minh cùng Diệp Quân, cô ta không có lý do gì để từ chối cả, cho dù biết tương lai nền văn minh Toại Minh có thể sẽ bị Diệp Quân sáp nhập.
Bị sáp nhập dù sao vẫn hơn là diệt vong, hơn nữa chuyện này với nền văn minh Toại Minh mà nói cũng coi như là cơ hội nghìn năm có một.
Nhìn cục diện bây giờ, nền văn minh Toại Minh đã biến thành một quân cờ, nhưng chỉ cần theo đúng người đánh cờ thì quân cờ cũng có cơ hội để vươn mình.
Đúng, đây chính là cơ hội của nền văn minh Toại Minh.
Mà bây giờ cô ta muốn chứng minh giá trị nền văn minh Toại Minh để tránh nguy cơ bị vứt bỏ.
Cô ta quyết định hợp tác gần như không hề do dự.
Nghe Toại Cổ Kim nói thế, Diệp Quân khẽ nói: "Lời của cô nương quả thật đã đánh thức được người trong mộng".
Vừa nãy sau khi Thương Hồng Y biến mất hắn mới ý thức được, có lẽ hắn đang ở trong một thế cờ, nhưng hắn không hề nghĩ gì về cha và cô cô.
Nhưng lúc này Toại Cổ Kim đã thức tỉnh được hắn, tại sao người đánh cờ không thể là cha và cô cô?
Nhất là khi nãy cha còn chơi chiêu đó... Ông ấy đã nói rõ là muốn cuộc sống của mình sau này khó khăn thêm nữa, tất nhiên đây là vấn đề của hắn, bởi vì cha đã cho hắn lựa chọn.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ.
Thật ra trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất ấm áp, cha không đẩy hắn vào chỗ chết mà chỉ là cho hắn thêm cơ hội, do hắn tài nghệ không bằng người nên dù có thua cũng là thua tâm phục khẩu phục.
Tất nhiên trong lòng hắn cũng âm thầm suy đoán, có thể do năm đó ông nội nuôi thả cha quá ác nên sau này khi cha làm cha rồi mới hiểu được làm con cũng không dễ, vậy nên làm chuyện gì ông ấy cũng chừa lại một con đường khác, không đến mức quá ác liệt.
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Diệp công tử, bây giờ ngươi có hai vấn đề cần đối mặt, cả hai đều là việc cấp bách..."
Nói đến đây, cô ta không tiếp lời nữa.
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, tất nhiên hắn hiểu được ý của đối phương nên nói ngay: "Toại cô nương, bây giờ ta không thể cam đoan được điều gì với cô cả. Cho dù ta có cam đoan thì có lẽ cô cũng không tin, nền văn minh Toại Minh không muốn thần phục ta, ta có thể hiểu được. Dù sao hiện tại nền văn minh Toại Minh mạnh mẽ và giàu có hơn văn minh Quan Huyên của ta quá nhiều, trên đời không có chuyện để một nền văn minh cấp cao thần phục văn minh cấp thấp".
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Đằng sau cònn 'thế nhưng' nữa đúng không?"
Diệp Quân cười nói: "Thật không dám giấu diếm, mục tiêu của ta là muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, thành lập một trật tự hoàn toàn mới, nhưng Toại cô nương yên tâm, chỉ cần thực lực ta chưa vượt qua được nền văn minh Toại Minh thì ta sẽ không làm chuyện đó. Nếu sau này khi ta mạnh hơn, thực lực vượt qua các cô thì khi đó chúng ta lại bàn bạc tiếp, còn kết quả như thế nào thì đến lúc đó các cô tự quyết định, được không?"
Tiểu Tháp đột nhiên hưng phấn nói: "Nhóc con, ta hiểu ý ngươi, ngươi đang có tìm điểm chung, gác qua sự bất đồng, mâu thuẫn giữa song phương tạm thời không cần phải nhắc đến nữa. Trước tiên cứ hợp tác cùng hưởng lợi trước, vấn đề mâu thuẫn thì sau này giải quyết, có đúng không?"
Diệp Quân: "..."
Toại Cổ Kim im lặng như đang cân nhắc, qua một lúc lâu, cô ta khẽ gật đầu: "Được".
Diệp Quân nở nụ cười, nhưng lúc này Toại Cổ Kim lại nói: "Nhưng Diệp công tử, ta không thể đồng ý ngay với ngươi được. Mặc dù địa vị của ta ở nền văn minh Toại Minh không thấp, nhưng cũng không phải là đại diện cho toàn bộ văn minh này, nên bây giờ nói chuyện hợp tác chỉ có thể coi như là cá nhân ta hợp tác với ngươi, không liên quan gì đến nền văn minh Toại Minh cả".
Diệp Quân trầm mặc.
Cô nương này quả thật là một người khéo léo!
Hay!
Phải đoạt về tay!
Một người tài như vậy nếu có thể đến giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên thì sẽ giúp hắn yên tâm hơn rất nhiều, bây giờ hắn quá khiếm khuyết người tài giỏi như vậy.
Diệp Quân cười đáp: "Được thôi".
Thấy Diệp công tử đồng ý, Toại Cổ Kim gật gật đầu: "Diệp công tử, ngươi là Đạo Trật Tự, lại muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, vậy mục tiêu cuối cùng của ngươi chắc hẳn là nền văn minh tổ, trở thành chủ chung của vũ trụ. Mà muốn trở thành chủ chung của vũ trụ thì nhất định phải nổ ra một cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, nhưng thứ cho ta nói thẳng, thực lực của ngươi bây giờ vẫn chưa đủ để tiến hành tranh giành Đại Đạo".
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Còn vấn đề thứ hai cũng là về chủ đề ta vừa nói, nếu ngươi thật sự đặt bản thân trong một ván cờ, mà cha và cô cô ngươi là người chơi cờ, vậy người đang đấu trí với bọn họ là ai? Thực lực đối phương ra làm sao? Ngươi có biết không?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta có một suy đoán, nhưng không biết có phải là ông ấy không".
Toại Cổ Kim nói: "Mặc kệ ngươi có đoán đúng hay không, nhưng chắc chắn có thể xác định là người này là một người vô cùng khủng bố, hơn nữa..."
Nói đến đây, cô ta không nói tiếp nữa.
Diệp Quân nói: "Hơn nữa cô gái váy đỏ kia vô cùng có khả năng đứng ở phía đối diện đúng không?"
Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, có chút ngạc nhiên: "Rốt cuộc ở Cựu Thổ cô ta có thân phận gì?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Diệp công tử cần gì đã biết mà phải hỏi lại?"
Sắc mặt Diệp Quân hơi trầm xuống: "Quả thật là chủ chung Cựu Thổ của các cô".
Chủ chung Cựu Thổ!
Có thể vừa xuất hiện đã khiến ba nền văn minh lớn đều phải cúi người hành lễ, không thể nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là vị chủ chung của Cựu Thổ kia thôi.
Lúc trước hắn đã nghe ghế Thánh Vương nói về chủ chung của Cựu Thổ, thế nhưng lúc đó hắn không để tâm lắm, vì sao? Vì ghế Thánh Vương nói vị chủ chung của Cựu Thổ đó chỉ là linh vật được ba nền văn minh đẩy ra làm thôi, nhưng bây giờ xem ra người phụ nữ kia không phải chỉ là bù nhìn.
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, cười nói: "Có vẻ Toại cô nương cũng thấy bất ngờ".
Toại Cổ Kim gật đầu: "Đúng là có chút".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Lúc trước ta nghe nói chủ chung của Cựu Thổ của các cô là linh vật được ba nền văn minh đẩy ra làm..."
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Đúng là như vậy thật".