Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5674: Chu Lão sửng sốt.



Mục Khoản nghe những gì Toại Cổ Kim nói, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, càng suy nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Bây giờ Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang đã đạt được sự phát triển vượt bậc, cho dù là các tông môn thế gia hàng đầu, hay là những người thuộc tầng lớp thấp kém ở bên dưới cũng đều đạt được lợi ích to lớn. Hơn nữa, nếu chỉ dựa vào bản thân bọn họ thôi thì có lẽ cả đời này cũng không thể đạt được lợi ích này.

Nhưng Diệp Quân thì sao?

Hắn đã có được sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất của cả cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn hay chưa?

Chưa hề!

Tiểu Tháp của Diệp Quân có vô số đế nguyên mạch cực phẩm, lấy sức lực của một người mà cấp dưỡng cho Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn, nhưng lại không nhận được sự đền đáp xứng đáp. Hơn nữa, bây giờ các tông môn thế gia và vô số người đều đang đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, thậm chí còn có một số người ích kỷ còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để có được nhiều lợi ích hơn từ Diệp Quân.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Nghèo thành giàu thì dễ, mà từ giàu thành nghèo thì khó. Một khi bọn họ đã quen với mọi sự trợ giúp của Viện trưởng, rồi đến một ngày nào đó Viện trưởng không còn trợ giúp bọn họ nữa thì bọn họ sẽ sinh hận, hận ông trời, cũng hận Viện trưởng. Nhân cách con người chính là như vậy, giúp họ nhiều họ sẽ coi đó là điều hiển nhiên.”

Sắc mặt Mục Khoản phức tạp.

Toại Cổ Kim nói: “Trước khi sự việc vẫn chưa thối nát đến mức độ đấy, chúng ta cần phải thay đổi. Thay đổi này giống như vừa nãy ta đã nói đó là làm công tác tư tưởng cho tất cả mọi người, không ngừng nhấn mạnh, không ngừng tuyên truyền, để bọn họ hiểu rằng chỉ có trật tự mới mà Viện trưởng thiết lập thì bọn họ mới có thể có cuộc sống tốt hơn. Nếu như Viện trưởng thất bại, thì tất cả lợi ích mà bây giờ họ có được đều sẽ biến mất.”

Nói đến đây, cô ta nhìn Mục Khoản: “Giống như lần này, chúng ta có thể đứng vững mà sống sót ở Cựu Thổ là nhờ ai?”

Mục Khoản trầm giọng đáp: “Viện trưởng.”

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Mục Khoản: “Nếu ta là hắn, ta sẽ đuổi hết tất cả những người trong Nội Các lâm thời đi, bao gồm cả cô.”

Mục Khoản khiếp sợ nhìn Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim quay đầu nhìn về phía xa xa, trong mắt hơi gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Năm đó Cựu Thổ ta để có thể đứng vững ở đây mà đã đánh một trận chiến lập quốc. Cô có biết trận chiến ấy tàn khốc như thế nào không? Trong trận chiến ấy, nền văn minh Toại Minh ta đã chết không biết bao nhiêu người, cuối cùng mới đổi lại được một chỗ đứng ở Cựu Thổ. Mà bây giờ bởi vì hắn mà bọn họ không cần phải hy sinh thứ gì, trực tiếp có thể có chỗ đứng ở Cựu Thổ. Nhưng ta lại không cảm nhận được một chút cảm kích nào từ trong mắt của các người, bao gồm cả cô. Nói cách khác, bây giờ các người đã coi những gì mà hắn bỏ ra là điều hiển nhiên rồi!”

Sắc mặt Mục Khoản trắng bệch.

Toại Cổ Kim nói tiếp: “Thứ gì càng dễ dàng có được thì càng không biết trân trọng, đây chính là nhân tính. Việc bây giờ cô cần làm là khiến cho chúng sinh hiểu ra rằng tất cả những thứ mà bây giờ bọn họ có được đều là do Viện trưởng. Nếu không có Viện trưởng thì bọn họ sẽ chẳng có gì cả, tất nhiên, điều này cũng là sự thật, thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu không có hắn, thì các người đừng nói đến việc có chỗ đứng ở Cựu Thổ, đến ngay cả tư cách để Cựu Thổ liếc nhìn một cái cũng không có.”

Sắc mặt Mục Khoản càng trắng bệch.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Từ bây giờ, việc cần chú trọng là lợi dụng mọi cơ hội để để dần dần làm phong phú khẩu hiệu đơn giản và nội dung trong quyển trục, ý nghĩa cũng dần trở lên rõ ràng để chúng sinh trong vũ trụ Quan Huyên đều hiểu rằng mọi thứ có được đều không dễ dàng, Viện trưởng cũng không dễ dàng. Phải khiến cho bọn họ hiểu, trật tự mà Viện trưởng thiết lập ra chính là vì bọn họ, không có trật tự này, thì chúng ta sẽ chẳng có gì cả.”

Mục Khoản gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Toại Cổ Kim liếc nhìn cô ta rồi xoay người biến mất.

Mục Khoản thở dài thật sâu.

Cô ta biết, cô nương trước mặt này căn bản không xem trọng cô ta. Nếu không phải vì Diệp Quân thì sợ rằng cô nương này cũng không thèm chuyện với cô ta dù chỉ một câu.

Nhưng suy nghĩ kỹ thì những gì cô ta nói đều có lý.

Không có Diệp Quân thì liệu Cựu Thổ có nhìn thẳng vào Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang không?

Mục Khoản hít một hơi thật sâu, cô ta nhìn quyển trục trong tay mình, ánh mắt lộ ra sự kiên định mà trước nay chưa từng có.

Cô ta biết, cái liếc mắt mà người phụ nữ đó nhìn cô ta khi rời đi, chính là đang nói với cô ta rằng, đây chính là cơ hội cuối cùng của Mục Khoản cô.

Làm tốt thì lưu danh thiên cổ.

Làm không tốt thì lập tức cút xéo.

Toại Cổ Kim đến Phi Tiên Lâu. Vừa bước vào lầu thì Chu Lão quản sự đã xuất hiện trước mặt cô ta.

Toại Cổ Kim chỉ khẽ gật đầu, không nói gì rồi đi lên lầu.

Chu Lão đột nhiên nói: “Toại cô nương, Diệp công tử rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu ta nương nhờ hắn thì ta thực sự có thể tiến xa hơn được sao?”

Toại Cổ Kim quay đầu liếc nhìn Chu Lão: “Không cần nữa.”

Chu Lão sửng sốt.

Toại Cổ Kim xoay người đi về phía trước: “Hắn đã không còn cần ông nữa rồi.”

Chu Lão: “…”

Toại Cổ Kim đi tới lầu thứ chín, trong lầu thứ chín có bốn người đang ngồi, chính là tứ đại Vực chủ của tiên vực.

Vực chủ của tiên vực Thiên Phủ - Tả Gian, Vực chủ của tiên vực Thiên Mạc - Trứu Mạc, Vực chủ của tiên vực Vô Gian - Mục Vô Gian và Thương Qua của tiên vực Thương Hải.

Vực chủ của tứ đại tiên vực cùng tề tựu.

Thấy Toại Cổ Kim đến, tứ đại Vực chủ đều đồng loạt đứng dậy nhìn cô ta.

Toại Cổ Kim đi tới trước mặt họ rồi ngồi xuống, nói: “Bốn vị cùng mời ta tới đây là có việc gì?”

Tả Gian cười nói: “Toại cô nương, chúng ta muốn cùng hợp tác với Diệp công tử.”

Khi biết Diệp Quân thực sự đã gia nhập Cựu Thổ, bọn họ vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ không ngờ rằng Cựu Thổ lại để cho Diệp Quân gia nhập.

Phải biết rằng, tứ đại tiên vực bọn họ đã thèm muốn Cựu Thổ nhiều năm như vậy, nhưng việc này đến ngay cả nhắc, cũng không dám nhắc đến. Năm đó nền văn minh Toại Minh vì để gia nhập Cựu Thổ mà đã dốc hết sức lực của toàn tộc ra đánh một trận. Chiến đấu vô cùng ác liệt!

Mà bây giờ, Diệp Quân lại có thể trực tiếp gia nhập Cựu Thổ.

Kẻ đứng sau phải vững như thế nào chứ?