Lúc này Diệp Quân bỗng hơi rùng mình, hắn nhìn Toại Cổ Kim, ánh mắt Toại Cổ Kim lạnh như băng.
Diệp Quân không để tâm đến gì nữa, lập tức lao đến trước mặt cô ta, sau đó ôm cô ta bỏ chạy, vì sức mạnh đáng sợ đó nên lúc này khu vực mặt đất mà họ đang đứng đã sụp đổ.
Hắn không dám ngự kiếm, càng không dám giải phóng sức mạnh của mình, vì hắn sợ sẽ thu hút sự chú ý của cường giả đáng sợ đó, nếu đối phương cho hắn thêm một nhát thương nữa thì sẽ gặp rắc rối lớn, vì hắn cảm nhận được rất rõ khí tức đó mạnh hơn lúc bắt đầu ít nhất mấy lần.
Diệp Quân ôm Toại Cổ Kim điên cuồng chạy đi, chạy một hồi hắn nhận ra có gì đó không đúng, vì tay phải hắn cảm thấy mềm mềm.
Trong tình huống cấp bách tay hắn đã nắm lấy thứ không nên nắm.
Hắn có thể giơ tay lên thề.
Hắn không cố ý thật.
Không cần nhìn, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Toại Cổ Kim, nhưng lúc này hắn không để ý nhiều như vậy, dẫn Toại Cổ Kim chạy đi.
Hắn cũng chỉ có thể giả vờ không biết gì cả, lúc này tay đổi vị trí đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ có thể để nguyên đó.
Trước điện cổ vàng đồng.
Người đàn ông đó chậm rãi bước xuống, thế nhưng khi ông ta đang định bước xuống bậc thang, điện cổ vàng đồng phía sau ông ta bỗng rung lên, người đàn ông như nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, sau đó ông ta quay lại quỳ xuống, cả người run lên, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Lúc này khí tức đáng sự bao phủ cả đất trời cũng biến mất, nhưng tu vi của hàng vạn sinh linh vẫn chưa hồi phục.
Ở một bên khác, Diệp Quân thở phào sau khi cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đó biến mất, hắn dừng lại, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Tay hắn đang để trên cái thứ đó, cảm giác từ đầu ngón tay thật khó tả, vừa nghĩ đến cảnh tượng đã nhìn thấy trước đó, máu toàn thân hắn dâng trào, mặt đỏ bừng như lửa.
Nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế sự nóng bức và xao động trong lòng xuống, hắn nhẹ nhàng đặt Toại Cổ Kim xuống, nhìn thân hình tuyệt đẹp trước mắt, xao động vừa được kiềm chế lại dâng trào lần nữa, không chỉ vậy, toàn thân hắn cũng trở nên nóng bức.
Thân hình tuyệt đẹp này như một tác phẩm nghệ thuật, không tì vết.
Diệp Quân lại đè nén tà niệm xuống bằng ý chí cực lớn, hắn xòe lòng bàn tay ra, một bộ váy xuất hiện trong tay hắn, hắn khoác bộ váy đó cho Toại Cổ Kim, sau đó quay người đi nói: “Toại cô nương, cô mặc vào đi”.
Toại Cổ Kim không nói gì, im lặng mặc váy vào.
Một lúc sau, hai người ngồi xuống, Toại Cổ Kim vẫn không cảm xúc, không nói gì.
Diệp Quân phá vỡ sự im lặng này: “Toại cô nương, vừa rồi là chuyện cấp bách, ta không cố ý”.
Toại Cổ Kim không nói gì.
Diệp Quân cũng hơi đau đầu, hắn không muốn xa cách với đối phương vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng người phụ nữ trước mặt này lại vô cùng thông minh, hắn biết dù có giải thích thế nào cũng vô ích, dù gì hắn cũng đã nhìn thấy, cũng chạm vào cô ta.
Lúc này Toại Cổ Kim bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô ta cứ nhìn thế, không nói gì.
Diệp Quân bị cô ta nhìn chằm chằm cảm thấy hơi mất tự nhiên, đang lúc không biết phải làm sao, Toại Cổ Kim nói: “Trước mặt không phải cố ý, sau đó thì sao?”
Diệp Quân vội nói: “Sau đó dĩ nhiên cũng không phải cố ý, tình hình cấp bách, ta không nghĩ nhiều như thế, ta là kiếm tu”.
Cảm nhận được ánh mắt Toại Cổ Kim ngày càng lạnh lùng, Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Sau đó dĩ nhiên là có thể buông tay, nhưng ta sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều nên…”
Toại Cổ Kim bỗng lạnh nhạt nói: “Qua rồi”.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim lại không nói gì nữa.
Diệp Quân cũng không tiện nói gì thêm.
Toại Cổ Kim quay đầu lại nhìn hướng điện vàng đồng đó: “Khí tức đó có liên quan đến người bên trong điện?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi hắn cũng nhìn hướng điện vàng đồng đó: “Người đó rất mạnh, chúng ta đi khỏi đây trước?”
Toại Cổ Kim gật đầu.
Diệp Quân đứng lên đang định rời đi, như nghĩ đến gì đó, hắn xoay người nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim lại ngồi bất động.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn thấy trên chân Toại Cổ Kim có vết máu, có lẽ là bị thương ở trong hồ trước đó.
Diệp Quân không nói gì, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, tay phải cách không trung chữa trị cái chân bị thương của cô ta, huyền khí trào ra.
Chẳng mấy chốc, vết thương của Toại Cổ Kim đã ổn hơn.
Toại Cổ Kim nhìn nơi nào đó ở chân trời, sau đó nói: “Đến điện cổ vàng đồng”.
Diệp Quân sửng sốt.
Toại Cổ Kim nói: “Cõng ta”.
Nói rồi cô ta không đợi Diệp Quân lên tiếng đã trèo lên lưng Diệp Quân.
Cảm nhận được hai sự mềm mại cọ xát ở khoảng cách gần trên lưng, trái tim Diệp Quân đập loạn.
“Huyết mạch phong ma chết tiệt”.
Diệp Quân thầm mắng, sau đó cõng Toại Cổ Kim đi về phía xa.