Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5685: Hơn ba nghìn Tiên Nguyên mạch cực phẩm



Toại Cổ Kim bấy giờ mới chịu: “Nó không phải huyết mạch bình thường”.

Cô ta vươn tay gọi chiếc nhẫn xuất hiện, đưa cho Diệp Quân xem: “Ngươi phá phong ấn được không?"

Hắn gật đầu: “Được”.

Rồi rút kiếm Thanh Huyền ra gõ nhẹ vào, phong ấn trên nhẫn lập tức biến mất.

Hai luồng thần thức tràn vào, sau đó đồng thời sửng sốt.

Một quả ấn đồng lớn bằng bàn tay rơi vào tay Diệp Quân, bên trên có khắc bốn chữ Vũ Trụ Cộng Chủ.

Vũ Trụ Cộng Chủ?

Hai người không hiểu gì hết.

Diệp Quân hưng phấn: “Đây là ấn của chủ chung vũ trụ sao?"

Toại Cổ Kim quan sát ấn đồng một hồi cũng không thấy gì đặc biệt hay phát hiện có năng lượng dao động, bèn nói.

"Để ta xem thử”.

Diệp Quân đưa ấn qua. Cô ta liếc hắn một cái rồi bắt đầu tỉ mỉ xem xét, dùng thần thức ùa vào nhưng nó lập tức biến mất như cát rơi vào biển.

Toại Cổ Kim không khỏi vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi.

Diệp Quân: “Tiếc rằng ban nãy không hỏi người kia. À không, ta nhớ ông ta nói mình là người giữ ấn, vậy chứng tỏ thứ ông ta bảo vệ chính là thứ này”.

Toại Cổ Kim: “Vậy tại sao ông ta lại bỏ đi?"

Diệp Quân nghĩ một hồi: “Có khi nào ông ta quên trong điện có quả ấn và giọt máu kia?"

Toại Cổ Kim im lặng. Quả thật là có khả năng ấy, vả lại người kia trông cũng bất thường, trí nhớ cũng khuyết thiếu.

Cô ta lại quan sát quả ấn một hồi, quay qua hỏi Diệp Quân: “Cho ta được không?"

Hắn cười: “Được chứ”.

Toại Cổ Kim: “Ta nói là cho ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Toại Cổ Kim im lặng nhìn hắn.

Diệp Quân chợt hiểu ra: “Bây giờ còn chưa xác định nó có phải ấn của chủ chung vũ trụ không, mà cho dù phải thì cô nương cứ lấy nếu muốn”.

Toại Cổ Kim: “Vì sao?"

Diệp Quân đáp theo bản năng: “Cô quý giá hơn nó nhiều”.

Vừa nói xong thì thấy không đúng lắm, hắn bèn quay sang nhìn, vẫn không nhìn ra được buồn vui trên mặt đối phương.

Một hồi sau, Toại Cổ Kim mới nói: “Cảm ơn”.

Thấy cô ta không nổi giận, Diệp Quân bèn cười: “Không có gì”.

Hắn lại lấy bốn ngọn lửa kia ra, nhìn chúng nó ngoan ngoãn tụ tập.

Tò mò nói: “Bọn này cũng đặc biệt”.

Nếu Tháp gia chưa nâng cấp thì cũng không phải đối thủ của chúng.

Toại Cổ Kim nhìn theo: “Chúng cũng đến từ văn minh Tổ”.

Diệp Quân nhìn xung quanh: “Nơi này cũng vậy?"

Toại Cổ Kim: “Tương truyền bọn họ có thần điện Cộng Chủ rộng bằng một tinh vực, nhưng nơi này lại không có”.

Diệp Quân: “Có lẽ vẫn là có liên quan”.

Bỗng bốn mắt nhìn nhau.

Tâm linh tương thông, đồng thời nghĩ về một điều.

Diệp Quân hạ giọng: “Người kia hối hả rời đi... có thể là đang trở về văn minh Tổ chân chính”.

Hắn nhìn về đằng xa, dùng thần thức đuổi theo nhưng không bắt được khí tức nào.

Sắc mặt bèn sa sầm.

Toại Cổ Kim: “Không vội, bọn họ xuất hiện sẽ kinh động vũ trụ. Chúng ta cứ giăng lưới trước, có tin tức nào thì cũng sẽ biết đầu tiên”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Toại Cổ Kim: “Vậy đi thôi”.

Diệp Quân: “Khoan đã”.

Rồi hắn vung tay thu cung điện bằng đồng kia vào tháp, cười nói.

"Thứ này chất liệu đặc biệt, nếu có thể chế thành khôi giáp thì sẽ rất mạnh, không thì bán lấy tiền cũng được. Cô biết ta nghèo mà”.

Toại Cổ Kim gật đầu, đưa một chiếc nhẫn cho hắn.

Diệp Quân: “Đây là gì?"

Toại Cổ Kim: “Hơn ba nghìn Tiên Nguyên mạch cực phẩm”.

Diệp Quân ngẩn ra rồi cười hớn hở: “Cảm ơ-"

Thấy ánh mắt hắn trở nên cuồng nhiệt, Toại Cổ Kim vội ngắt lời: “Đừng nghĩ nhiều, đây là vì ngươi cho ta ấn của chủ chung vũ trụ”.

Nụ cười biến mất, Diệp Quân thấp giọng nói: “Cô không cần nhắc lại, ta đều hiểu cả. Nếu không vì nhờ cha và cô cô thì ta đã không có cơ hội tiếp xúc với nhân vật như cô nương”.

Toại Cổ Kim nghe vậy thì vặc lại: “Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt. Ngươi biết ta không có ý đó, ta... ta thèm vào để ý ngươi!"

Rồi lập tức đi nơi khác.

Diệp Quân: “...”