Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5696: Các chủ của các ngươi ở đâu



Mặc dù trong quá khứ đã từng có một lần, nhưng khi cảm giác đau đớn này tái diễn, Diệp Quân vẫn có phần không chịu được.

Cảm giác đau đớn này bắt nguồn từ trong huyết mạch, sau đó qua huyết mạch thâm nhập vào kinh mạch, xương tủy của toàn thân, khi tới thần hồn, mỗi tấc đều như bị chiên lên, cảm giác bây giờ của hắn như muốn thiêu đốt, khiến hắn khó lòng chịu được, nhưng đáng sợ nhất là trong huyết mạch thần bí này còn có một loại sức mạnh bí ẩn, sức mạnh đó như nham thạch nóng chảy đi lang thang khắp người hắn, dính vào mỗi tấc huyết dịch, kinh mạch, xương tủy.

Sức mạnh ý chí của hắn luôn rất mạnh, nhưng giờ này khắc này, hắn chỉ có một ý nghĩ là ngất đi.

Cứ như vậy, không biết bao lâu, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một chiếc giường thuê, bên trên điêu khắc một số hoa văn hình vẽ, rất dễ nhìn.

Đây là đâu?

Đầu óc Diệp Quân hơi mơ hồ, hắn muốn ngồi dậy, lại phát hiện sức lực toàn thân như bị dùng cạn, không có tí sức nào.

Diệp Quân cười khổ.

Hắn cố nhớ lại cảnh tượng lúc trước, nhưng làm sao cũng không nhớ được, hắn chỉ biết, đoạn sau hình như đã mê man rồi.

Nhưng cũng không đúng, nếu hôn mê, e là huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân không đè ép được loại huyết mạch thần bí kia.

Phải biết, hắn là gốc rễ của hai loại huyết mạch này.

Diệp Quân nói. “Tiểu Hồn?”

Không ai trả lời.

Diệp Quân ngơ ngác, hắn vội thử liên hệ với Tiểu Hồn, nhưng phát hiện, Tiểu Hồn hoàn toàn không ở cạnh.

Lúc này, cửa từ từ mở ra, một cô gái đồ đen bước vào, trông cô gái chỉ tầm hai mươi, mặc đồ đen, như cẩm thạch, rất dễ nhìn.

Diệp Quân có chút nghi ngờ.

Cô gái đồ đen đi tới trước mặt Diệp Quân, khẽ cúi đầu: “Diệp công tử, đây là Cố Vấn Các, ta là nô tỳ của các chủ, ngươi có thể gọi là Kim Nhất.”

Diệp Quân nói: “Kim Nhất cô nương, sao ta lại ở đây?”

Kim Nhất nói: “Là các chủ đưa ngươi tới.”

“Toại cô nương!”

Diệp Quân nói: “Bây giờ cô ta ở đâu?”

Kim Nhất nói: “Các chủ đang bận.”

Diệp Quân gật đầu, hắn muốn đứng dậy, lại phát hiện vẫn không có sức, Kim Nhất đi tới cạnh hắn, sau đó nhẹ nhàng đỡ hắn dậy.

Sau khi Diệp Quân đứng dậy mới phát hiện, chân cũng mềm nhũn, dáng vẻ có phần giống túng dục quá độ.

Hắn lắc đầu cười, bây giờ vừa nghĩ tới huyết mạch thần bí kia, hắn đã nghĩ mà sợ rồi, có khả năng thứ đồ đó thật sự là máu của vị chủ chung năm đó.

Diệp Quân nói: “Quá ngột ngạt rồi, ta muốn ra ngoài đi dạo.”

Kim Nhất gật đầu: “Được.”

Nói rồi, cô ta đỡ Diệp Quân đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng, ánh sáng chói mắt phả vào mặt, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Kim Nhất nói: “Mười ngày rồi.”

Diệp Quân kinh ngạc: “Mười ngày?”

Kim Nhất gật đầu: “Ừm.”

Diệp Quân hơi kinh ngạc, sao lần này mình lại hôn mê lâu như vậy?

Mười ngày.

Bây giờ Thập Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn còn có cấm địa Cổ Hoang đều ở trong Tiểu Tháp, nói cách khác, đã qua trăm năm rồi.

Thế này thì sao được?

Hắn vội nói: “Các chủ của các ngươi ở đâu?”

Kim Nhất nói: “Đang xử lí công việc.”

Diệp Quân nói: “Dẫn ta đi gặp cô ta.”

Kim Nhất hơi do dự.

Diệp Quân nhìn Kim Nhất: “Cô ta không muốn gặp ta à?”

Kim Nhất lắc đầu: “Không phải, các chủ đã dặn, sau khi ngươi tỉnh, để ngươi nghỉ ngơi điều dưỡng hẳn hoi một chút.”

Diệp Quân nói: “Không sao, ngươi dẫn ta đi gặp cô ta đi.”

Kim Nhất gật đầu: “Được.”

Dưới sự dẫn dắt của Kim Nhất, Diệp Quân đến Cố Vấn Các của nền văn minh Toại Minh, lần đầu tiên hắn tới Cố Vấn Các này, không thể không nói, nó được xây dựng rất khí thế, cả Cố Vấn Các cao chín tầng, chiếm gần trăm mẫu, cực kì dễ thấy trong cả tòa thành Thiên Đô.

Kim Nhất dẫn Diệp Quân tới tầng chín của Cố Vấn Các, đây là tầng trung tâm của Cố Vấn Các, vừa vào tầng này, đã có không ít người dồn dập nhìn hắn.

Diệp Quân thấy một người quen, chính là Hách Nhi cô nương mà lúc hắn đã gặp ở Dục Tiên Cử khi mới tới Cựu Thổ lần đầu.

Thấy Diệp Quân, biểu cảm của Hách Nhi cô nương hơi mất tự nhiên.

Diệp Quân khẽ mỉm với đối phương, coi như chào hỏi.

Kim Nhất dẫn Diệp Quân vào trong các nơi Toại Cổ Kim đang ở, vừa vào các, hắn đã thấy một người quen.

Tổ Đạo!

“Quân ca!”

Tổ Đạo chạy tới trước mặt Diệp Quân, hung hăng ôm hắn: “Quân ca, ta nhớ ngươi muốn ‘chết’ rồi.”

Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn nhìn Toại Cổ Kim ở một bên, Toại Cổ Kim vẫn lạnh lùng như cũ.

Toại Cổ Kim không nhìn hắn, cúi đầu xử lí công việc: “Bây giờ Tổ Đạo phụ trách chuyện của vũ trụ Quan Huyên, ta nói với hắn, đợi lúc nào mà ba phần sức mạnh tín ngưỡng ở vũ trụ Quan Huyên trở nên thuần khiết, ngươi sẽ trả tu vi lại cho hắn.”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo hưng phấn vô cùng: “Đúng thế đúng thế, Quân ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ quản lí vũ trụ Quan Huyên thật tốt, mẹ nó chứ, ai dám gây khó dễ với ngươi, ta sẽ cản trở kẻ đó.”

Diệp Quân khẽ cười nói: “Làm cho tốt, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi.”

Tổ Đạo lập tức nói: “Ta hiểu, Quân ca, ta vẫn có thể tin vào nhân phẩm của ngươi chứ, ngươi có thể thề không?”

Diệp Quân “...”

Sau khi Tổ Đạo bị Kim Nhất kéo đi, trong các chỉ còn Diệp Quân và Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim ngồi sau bàn xử lí công việc, cũng không nói gì.

Sau khi Diệp Quân ngồi một lát, hắn nói: “Toại cô nương, cô bận trước đi.”

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, Toại Cổ Kim dừng lại.