Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5700: Bây giờ chúng ta bắt đầu à



Cuối cùng, sau khi Diệp Quân đảm bảo không nói nhảm nữa, Toại Cổ Kim mới không tiếp tục đòi xuống.

Cô ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước đó.

Trong đường hầm thời không, hai người yên lặng một hồi lâu, Diệp Quân dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng: “Toại cô nương, cô nói thử xem bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo sẽ làm gì?”

Toại Cổ Kim không trả lời.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này ông ta quá yên lặng, yên lặng đến bất thường.”

Dứt lời, hắn nhìn về phía cuối đường hầm thời không, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Từ lần trước sau khi thân phân của Thương Hồng Y bị chém chết, Thương Hồng Y và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào, bọn họ giống như là đã chết chung vậy.

Toại Cổ Kim vẫn yên lặng.

Hai tay Diệp Quân đột nhiên ôm lấy eo của Toại Cổ Kim, cơ thể mềm mại của Toại Cổ Kim khẽ run lên, ánh mắt cô ta dần dần trở lên lạnh lẽo. Hàn ý đó dường như có thể đóng băng cả đường hầm thời không ở xung quanh.

Bất ngờ là cô ta không hề làm ra hành động gì quá khích, chỉ vô cùng bình tĩnh hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại lỗ mãng như vậy?”

Diệp Quân cười nói: “Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta tiếp xúc hòa hợp như vậy. Dù sao tiếp theo đây phải đối mặt với chủ nhân bút Đại Đạo, ta biết người này, vô cùng thần bí, ông ta không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì chắc chắn sẽ vượt xa những gì mà chúng ta tưởng tượng.

Toại Cổ Kim không nói gì.

Toại Cổ Kim ngẩng đầu lên nhìn tinh không sâu thẳm: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta cũng có kế hoạch khác.”

Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lần xuyên thời không này hơi lâu, phải mất hơn mười ngày. Khoảng thời gian này, bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu vũ trụ tinh vực.

Hôm nay, hai người đã đến một khoảng tinh hà vắng vẻ.

Diệp Quân đảo mắt nhìn xung quanh, xung quanh là một khoảng tĩnh lặng, lạnh giá.

Toại Cổ Kim nói: “Đi thôi.”

Dứt lời, cô ta đi về phía trước.

Diệp Quân đi bên cạnh cô ta.

Ở phía cuối tầm mắt của hai người, có một người đàn ông đang đứng ở đó. Trong tay người đàn ông đang cầm một cây thương đồng, giống như chiến thần.

Khuyết Chiến!

Sau lưng ông ta có một giọt nước đang lơ lửng trên không trung.

Diệp Quân nhìn giọt nước đó, có phần tò mò: “Tinh vực Tổ thực sự ở trong giọt nước đó sao?”

Toại Cổ Kim gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Quân kinh ngạc: “Làm thế nào mà làm được như vậy chứ?”

Sở dĩ hắn kinh ngạc là bởi vì hắn có thể cảm nhận được, đây thực sự chỉ là một giọt nước bình thường.

Toại Cổ Kim đáp: “Vũ trụ rộng lớn, không thiếu những điều kì lạ.”

Diệp Quân không nói gì, hắn biết giọt nước này là đại diện cho một nền văn minh cao cấp hoàn toàn mới, vượt xa nền văn minh cao cấp mà hắn biết.

Giống như người nguyên thủy nhìn thấy phi thuyền vậy.

Không hề khoa trương một chút nào.

Hắn liếc nhìn xung quanh, xung quanh nhìn qua thì im lặng như tờ, nhưng thực ra lại ẩn chứa không biết bao nhiêu khí tức không rõ ràng.

Trong vũ trụ mênh mông, hễ là những người có chút thực lực thì đều sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.

Diệp Quân nhìn Khuyết Chiến, hắn biết hôm nay phải đánh một trận chiến ác liệt rồi.

“Ha ha!”

Chính vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong tinh không.

Giọng nói vừa dứt thì một người đàn ông dẫn theo một người phụ nữ chậm rãi đi tới.

Người tới chính là chủ nhân bút Đại Đạo, mà người phụ nữ đi bên cạnh ông ta chính là Thương Hồng Y.

Ánh mắt của chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại trên người Diệp Quân, cười nói: “Tiểu tử, lại gặp nhau rồi.”

Diệp Quân cũng cười đáp: “Nhanh như vậy mà ông đã xuất hiện rồi, ta có phần không quen đấy.”

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Theo những gì ta nghĩ, thì ông hẳn là sẽ vào thời khắc then chốt mà đâm ta một đao, giết ta một cách bất ngờ.”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười lớn: “Trong lòng cậu, ta xấu xa đến như vậy sao?”

Diệp Quân đáp: “Thực ra cũng không tệ, bỏ qua thân phận cuộc chiến tranh giành Đại Đạo của chúng ta thì ông thực ra rất tốt, thật đó.”

Nụ cười trên mặt chủ nhân bút Đại Đạo dần biến mất: “Cậu nói như vậy, khiến ta không quen.”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, cái Diệp Quân ta tranh giành, người khác tất nhiên cũng sẽ tranh giành. Không thể nói người khác tới tranh là người xấu mà ta lại là người tốt được.”

Chủ nhân bút Đại Đạo giơ ngón cái lên: “Có hiểu biết.”

Diệp Quân cười nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không không, ta là người chơi cờ, đâu có chuyện người chơi cờ tự mình lên trận chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Được.”

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Toại Cổ Kim ở bên cạnh Diệp Quân, cười hỏi: “Đây là trợ thủ mới của cậu à?”

Diệp Quân đáp: “Ta và Toại cô nương là quan hệ hợp tác.”

Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, không nói thêm nữa.

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Dưới cảnh giới Vực Chủ, lui.”

Trực tiếp xóa sạch!

Hành động này của Toại Cổ Kim lập tức đã gây ra sự bất mãn của vô số nền văn minh và các thế lực trong bóng tối.

Một ông lão xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim, vẻ mặt không có ý tốt: “Cô nương, nền văn minh Tổ không phải là nền văn minh Tổ của các người, mà là nền văn minh Tổ của tất cả mọi người.”

Toại Cổ Kim liếc nhìn ông ta, không nói gì.

“Há há!”

Thương Hồng Y bật cười, cô ta nhìn ông lão. Mặc dù đang cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hơi sợ hãi: “Lão già, cô ta bảo các người lui xuống là đang cứu các người đó. Ông cũng không xem thử xem đang ở tình cảnh gì? Một đám người như kiến hôi các ông mà cũng dám đến đây đùa giỡn, nghĩ kiểu gì vậy chứ?”