Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5702: Mặt ngươi dày thật đấy



Trước giờ Diệp Quân luôn nghi ngờ chuyện chủ nhân Bút Đại Đạo cứ nhằm vào hắn.

Vô lý thật!

Mình không thù không oán với người ta, sao tên này lại như âm hồn bất tán nhằm vào mình nhỉ?

Vì chính nghĩa sao?

Không đúng.

Chủ nhân Bút Đại Đạo không phải là thánh, chắc chắn không làm điều đó vì cái gọi là công lý, hơn nữa Diệp Quân hắn không muốn hy sinh cho tất cả chúng sinh, hắn chỉ muốn thiết lập trật tự mà thôi, ngược lại sẽ có lợi cho tất cả chúng sinh. Hơn nữa, lúc đầu Tổ Đạo tế chúng sinh, người này không những không ngăn cản được mà còn giúp đỡ y.

Có thể thấy người này nhắm vào hắn không phải là cái gọi là chính nghĩa.

Không vì chính nghĩa, cũng không có thù, vậy thì chỉ có một lời giải thích.

Lợi ích!

Trật tự mà Diệp Quân muốn thiết lập sẽ tổn hại đến lợi ích của chủ nhân Bút Đại Đạo.

Nói cách khác chủ nhân Bút Đại Đạo chắc chắn còn có một thân phận khác, một thân phận cuối cùng vượt qua nền văn minh hiện tại.

Mọi chuyện đều đã rõ.

Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng bật cười: “Cậu thông minh giống cha cậu vậy”.

Diệp Quân quay sang nhìn Toại Cổ Kim ở một bên: “Toại cô nương, tiếp theo để cô giải quyết đấy”.

Toại Cổ Kim khẽ gật đầu, cô ta nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo: “Trước tiên hợp tác đi vào tinh vực Tổ?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn sang phải, thời không nơi đó bỗng nứt ra, sau đó Thương Hồng Y chậm rãi bước ra.

Cô ta vừa bước ra, ánh mắt sắc như kiếm nhìn sang Diệp Quân.

Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Đã từng nói với ngươi rồi, đừng khinh địch mà ngươi lại không nghe, bây giờ chịu thiệt rồi nhỉ?”

Thương Hồng Y thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Khuyết Chiến ở đằng xa: “Muốn đi vào tinh vực Tổ thì phải hợp tác giải quyết người này”.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Khuyết Chiến.

Nói rồi cô ta xòe lòng bàn tay ra, hàng tỷ đại đạo lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát cô ta đã phá được sức mạnh bí ẩn của Khuyết Chiến, khôi phục cảnh giới của mình.

Ở một bên khác, bàn tay phải giấu trong ống tay áo của người đeo mặt nạ hơi xoay chuyển, một dấu ấn xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, dấu ấn hơi rung lên, tu vi của ông ta lập tức được khôi phục.

Ông lão mặc đồ xám tay cầm gậy nện nhẹ xuống đất, tu vi của ông ta cũng hồi phục.

Chỉ có Toại Cổ Kim không có động tác gì.

Thương Hồng Y nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tu vi của ta có hồi phục hay không cũng vô dụng”.

Diệp Quân đi đến cạnh cô ta, mỉm cười nói: “Ta bảo vệ cô”.

Toại Cổ Kim nhìn hắn, không nói gì.

Thương Hồng Y nói: “Vậy thì bắt đầu đi”.

Nói rồi cô ta bỗng lật tay phải với Khuyết Chiến, hàng vạn Đại Đạo ngưng tụ thành chữ “Đạo” lao thẳng đến chỗ Khuyết Chiến.

Đòn tấn công này cực kỳ đáng sợ, cả tinh hà bị hất tung lên.

Gần như cùng lúc đó, người đàn ông đeo mặt nạ ở đằng xa cũng biến mất khỏi đó, tốc độ nhanh đến mức kéo từng tàn ảnh chồng chéo nhau lên, bất cứ nơi nào ông ta đi qua, thời không đều bị xé nát như một tờ giấy.

Ông lão đồ xám cầm gậy gõ nhẹ vào Khuyết Chiến, lúc này khu vực chỗ Khuyết Chiến đột nhiên bốc cháy, chỉ trong tích tắc Khuyết Chiến bị nhấn chìm trong biển lửa.

Đúng lúc này, một tia sáng đồng bỗng phun ra đằng xa, một luồng sức mạnh bá đạo xẹt qua, chữ “Đạo” trên đầu ông ta vỡ tan, sau đó những ngọn lửa hừng hực xung quanh người ông ta lập tức bị dập tắt rồi biến mất không dấu vết, một tàn ảnh liên tục lùi về sau đến tận mấy chục vạn trượng mới dừng lại, chính là người đàn ông đeo mặt nạ.

Sức mạnh đó không hề dừng lại mà thoáng chốc đã lan đến trước mặt Diệp Quân và Toại Cổ Kim, Diệp Quân đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, vung tay áo lên, một tia kiếm ý phun ra như thủy triều chặn hết toàn bộ sức mạnh còn lại.

Mọi người đều nhìn về phía xa, Khuyết Chiến tay cầm cây thương dài màu cổ đồng như một chiến thần.

Thương Hồng Y híp mắt, tay phải dần siết chặt, lúc sắp ra tay lần nữa thì Diệp Quân bỗng nói: “Để ta nói chuyện với ông ta”.

Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân, chế giễu: “Nói chuyện gì? Lãng phí thời gian thôi”.

Diệp Quân nhìn Thương Hồng Y: “Cô còn lải nhải với ta, ta gọi ông nội đánh chết cô đấy”.

Thương Hồng Y nổi giận: “Ta sợ ông nội ngươi à? Nực cười!”

Nói rồi cô ta định ra tay, chủ nhân Bút Đại Đạo ở một bên nói: “Nói, nói đi, cô để hắn nói chuyện đi”.

Thương Hồng Y tức đến mức ngực phập phồng.

Diệp Quân đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim biết hắn có ý gì, im lặng một hồi rồi nhận lấy kiếm Thanh Huyên.

Bây giờ cô ta không có tu vi, có kiếm Thanh Huyên trong tay mới có khả năng tự bảo vệ.

Diệp Quân đi đến trước mặt Khuyết Chiến, Khuyết Chiến không ra tay với hắn mà chỉ nhìn hắn.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Khuyết Chiến nói: “Ngươi cũng muốn vào trong?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Khuyết Chiến nhìn hắn không nói gì.

Diệp Quân nói: “Ông biết đấy, ông không ngăn được họ”.

Khuyết Chiến nói: “Trách nhiệm của ta là bảo vệ thần ấn chủ chung”.

Diệp Quân nói: “Phải, trách nhiệm của ông là bảo vệ thần ấn chủ chung chứ không phải là tinh vực Tổ”.

Khuyết Chiến không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Nền văn minh Tổ đã biến mất rồi, lẽ nào ông không muốn biết tại sao nó lại biến mất sao?”

Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân: “Có đôi lúc sự thật lại rất tàn khốc, không biết vẫn tốt hơn”.

Diệp Quân cười nói: “Ông đã khôi phục vài ký ức rồi, đúng chứ?”

Khuyết Chiến gật đầu: “Khôi phục rất nhiều rồi, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện”.

Diệp Quân nói: “Ông không để bọn ta vào là vì tốt cho bọn ta?”

Khuyết Chiến lại gật đầu.

Diệp Quân chỉ vào chủ nhân Bút Đại Đạo đó: “Ông đánh lại ông ta không?”

Khuyết Chiến nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, lắc đầu: “Ta không thể đánh thắng được hai người trong số các ngươi, ông ta là một trong đó”.

Diệp Quân cười nói: “Còn một người nữa lẽ nào là ta sao?”

Khuyết Chiến nói: “Mặt ngươi dày thật đấy”.

Diệp Quân bật cười.

Chỉ có chủ nhân Bút Đại Đạo mới có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, chỉ có chủ nhân Bút Đại Đạo mới có thể xem lãnh vực của Khuyết Chiến là không khí.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Khuyết Chiến, đi thôi! Đi qua những ngày tháng ông từng nghĩ”.

Khuyết Chiến lắc đầu: “Ta có trách nhiệm của ta… nhưng ta sẽ không ngăn cản các ngươi vào trong, ai trở thành chủ chung của vũ trụ, ta sẽ trung thành với người đó”.

Lúc nói câu này, ông ta đã rút khỏi lãnh vực, tất cả mọi người ở đó đều có thể nghe thấy.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Khuyết Chiến bỗng nói: “Ngươi vào trước”.

Diệp Quân dừng bước, xoay người lại nhìn Khuyết Chiến: “Tại sao?”

Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân: “Ngươi không muốn ta chết, ta phải cảm ơn ngươi”.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó quay người lại nhìn Toại Cổ Kim: “Chúng ta vào trước thôi”.

Toại Cổ Kim đi đến cạnh hắn, Diệp Quân chắp tay lại với Khuyết Chiến: “Cảm ơn”.