Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5704: Là Diệp Quân.



Lời của Thương Hồng Y khiến chủ nhân bút đại đạo nhíu mày, hỏi lại: “Ngươi bớt lắm lời đi được không?"

Mà Thương Hồng Y thì vẫn kiêng kỵ ông ta nên chỉ hừ một tiếng chứ không dám mạnh miệng. Cô ta liếc sang Diệp Quân, đang định mở miệng thì nhận ra điều gì mà biến sắc, quay phắt sang Toại Cổ Kim: “Sao có thể…”

Sao lại thế được?!

Ánh mắt Thương Hồng Y dần trở nên khó tin.

Sự xuất hiện của những người đứng đầu ba nền văn minh Cựu Thổ khiến Diệp Quân sầm mặt, nhưng sau đó cũng ngạc nhiên không kém gì Thương Hồng Y.

Bởi vì Khưu Nguyên, Lý Thần và những trưởng lão nòng cốt khác không tỏ vẻ gì khi nhìn thấy ba người kia, giống như đã biết trước từ sớm.

Diệp Quân cũng nhìn Toại Cổ Kim, nửa khiếp sợ nửa bất ngờ, sau đó hiểu ra.

Khi cả hai nói chuyện về ba người này, Toại Cổ Kim đã nói họ rất lâu rồi không xuất hiện.

Mà trên đời này làm gì có tay nào làm phó mà không muốn thăng chức đâu?

Có thể thấy Toại Cổ Kim đã thành công thuyết phục được người đứng thứ hai trong ba nền văn minh.

Nòng cốt của ba nền văn minh không phải là người đứng đầu mà là thủy tổ của văn minh, cái sau không thể thay thế, cái trước thì có thể.

Những cường giả đi theo họ đều do một tay họ cất nhắc bồi dưỡng, không cần nói cũng biết nghe theo ai.

Ai cho quyền lợi, ta theo người đó.

Toại Cổ Kim thản nhìn đáp lại ánh mắt của Thương Hồng Y.

Sắc mặt Thương Hồng Y trở nên khó coi. Cứ tưởng một chiêu này của mình đã có thể giải quyết triệt để, nào ngờ người này lại kêu gọi cấp dưới đầu hàng.

Một khi thuộc hạ không phục chủ thì ba người kia chẳng khác gì ba con bù nhìn.

Mà bọn họ cũng nhận ra điều này. Người đứng đầu Cựu Thổ chậm rãi bước ra, nói với Khưu Nguyên: “Nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã to gan đến thế này à?"

Vả thả ra uy áp đáng sợ.

Khưu Nguyên không nao núng đi tới, dùng khí tức cảnh giới Vực Chủ ngăn cản lại, không hề khách khí mà đáp.

"Loại người mấy chục ngàn năm không quan tâm đến văn minh Cựu Thổ thì làm sao xứng đáng dẫn dắt chúng ta?"

Đối phương nheo mắt: “Tự tìm chết”.

Ông ta bất ngờ tung cú đấm, quyền mang như con rồng hung hãn ập về phía Khưu Nguyên, quét sạch hết thảy trên đường đi.

Rõ ràng là muốn giết chết Khưu Nguyên để giành lại quyền khống chế.

Khưu Nguyên hiểu rõ đồng thời cũng không sợ vì đã có thần thận Cựu Thổ và thần thụ của ba văn minh hỗ trợ cho. Ông ta giẫm mạnh chân phải, lao tới như một viên đạn đại bác tông thẳng vào người đứng đầu Cựu Thổ, làm quyền mang vỡ nát. Đối phương cũng vung tay đánh ra.

Uỳnh!

Quyền mang bùng nổ.

Hai bên thối lui.

Khưu Nguyên phấn khích vô cùng khi nhận ra người kia đã không làm gì được ông ta.

Trước đó vẫn còn có tí lo lắng, bởi nếu đánh không lại thì đúng là vạn kiếp bất phục.

Trong thế giới võ giả thì nói chuyện bằng sức mạnh, mà giờ đây ông ta đã chứng minh với mọi người rằng mình không hề thua kém người đứng đầu Cựu Thổ.

Đã có thể quanh minh chính đại mà thâu tóm toàn bộ văn minh Cựu Thổ rồi!

Ngược lại, người bên kia kém sắc hẳn khi nhận ra Khưu Nguyên đã đạt đến trình độ này, cũng nhận ra bản thân đã không còn quyền lực gì ở Cựu Thổ nữa.

Như nghĩ đến điều gì, ông ta cười nhạt nói với Toại Cổ Kim: “Đúng là cao tay, Toại các chủ”.

Hai người đứng đầu còn lại cũng nhìn theo, không hiểu vì sao Toại Cổ Kim lại kêu gọi thuộc hạ của họ đầu hàng được.

Cô ta làm cách nào?

Toại Cổ Kim xem cả ba như không khí, nói với Thương Hồng Y: “Ngươi hẳn là vẫn còn giấu chiêu”.

Thương Hồng Y cười: “Ngươi đúng là tinh mắt, nhưng...”

Một tia kiếm quang bay tới làm cô ta biến sắc.

Thương Hồng Y vung tay gọi một lá chắn vô hình xuất hiện.

Uỳnh!

Nhưng vẫn lui lại mấy trăm trượng.

Những người khác nhìn về phía người vừa ra tay.

Là Diệp Quân.

Một chiêu này của hắn lại còn im lặng không một tiếng động, đến cả cảnh giới Vực Chủ còn khó phát hiện thì nói gì đến Bất Hủ Đế Chủ, làm ai cũng hoảng sợ không thôi.

Thương Hồng Y quắc mắt: “Ngươi muốn...”

Tia kiếm quang thứ hai bổ tới.

Thương Hồng Y vừa giận vừa sợ trước đường kiếm này. Cô ta không tài nào bắt được nó, chỉ có thể dựa vào bản năng để chắp vá.

Cô ta siết tay, gọi đại đạo ngưng tụ trong cơ thể.

Rầm!

Kiếm quang kia bổ vào cổ họng khiến cô ta bay đi trăm trượng. Đưa tay lên chạm vào cổ, chỉ thấy đã có một vết chém đang rỉ máu.

Thương Hồng Y lập tức tỏ ra nghiêm túc. Sức mạnh của Diệp Quân đã hơn lúc trước rất nhiều, không còn là con kiến trong mắt cô ta nữa.

Diệp Quân: “Thử vài chiêu không? Sau hôm nay e là cô chẳng còn cơ hội nữa đâu”.

Thương Hồng Y vừa mở miệng thì nghe một giọng nói vang lên phía sau: “Để ta”.