Mặt Thương Hồng Y vặn lại, tung ra cú đấm bao hàm khí tức Đại Đạo mãnh liệt, nhưng vừa chạm vào kiếm Thanh Huyền đã tán loạn.
Ruỳnh!
Cô ta bị đánh bay đi mấy vạn trượng.
Vừa dừng lại thì đã thấy tia kiếm quang khác lao tới làm đồng tử cô ta rụt lại, mặc kệ cơ thể vẫn bất ổn mà ngưng tụ Đại Đạo trong tay. Cú đấm này cũng bị kiếm của Diệp Quân phá vỡ, cô ta lại bay ra ngoài.
Toàn thân nứt nẻ, rỉ ra máu tươi.
Ai nấy đều kinh hãi.
Từ khi nào mà Diệp Quân mạnh dữ vậy?
Kể từ sau khi sử dụng tín ngưỡng, cg Vực Chủ đã không đủ lọt vào mắt hắn nữa.
Diệp Quân không tấn công nữa mà hỏi: “Đây là bản thể của cô à?"
Thương Hồng Y chỉ quắc mắt trừng lại.
Diệp Quân cười: “Chả sao”.
Hắn tìm Toại Cổ Kim trong đám người: “Cảm ơn cô, nếu không có cô thì sức mạnh tín ngưỡng của ta đã không đạt đến trình độ này”.
Toại Cổ Kim không đáp.
Diệp Quân lại cười: “Nếu ta đoán đúng thì thủy tổ của ba văn minh đều có mặt nhỉ?"
Thủy tổ?
Chỉ thấy thời không ở chân trời chuyển động, hai người đàn ông xuất hiện.
Bên trái mặc áo trắng, tóc dài ngang vai, mặt mày mang nét hoang dã.
Toại Cổ Thiên, thủy tổ văn minh Toại Minh.
Người trung niên bên phải mặc áo giáp vàng, để tóc trắng bay tán loạn phía sau trông vô cùng phách lối.
Vĩnh Sinh Chủ, thủy tổ văn minh Vĩnh Sinh.
Thủy tổ hai nền văn minh đã xuất hiện.
Bọn họ thản nhiên nhìn Diệp Quân.
Toại Cổ Thiên lên tiếng: “Nếu ngươi muốn tay đôi thì ta sẵn sàng phụng bồi”.
Khí tức của ông ta lan tràn khắp nơi, uy áp đã vượt xa cảnh giới Vực Chủ.
Vượt rất xa!
Kiếm ý trật tự Diệp Quân vừa thả ra bị nghiền nát.
Đây chính là cảnh giới Văn Minh Tổ trong truyền thuyết.
Sức mạnh tối cao trong vũ trụ khả kiến bấy giờ.
Những người khác như bị núi đè lên vai, không thở được.