Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5710: Lúc đó muội hận ta lắm đúng không





Nói rồi, hắn nhìn Toại Cổ Kim đang đứng cạnh mình: "Đi cùng với cô ta thấy rất vui, vậy nên có phải là ván cờ đặt cược hay không, ta cũng không nghĩ nhiều làm gì".



Toại Cổ Kim không nói gì, trong mắt cô ta đã dần bình tĩnh lại.



Diệp Quân đột nhiên kéo tay cô ta đến thần tọa chủ chung trước mặt, hắn ấn vai cô ta ngồi xuống ghế.



Mà khi cô ta vừa ngồi xuống, thanh kiếm sau lưng thần tọa chủ chung bỗng rung lên, sát ý khóa chặt Toại Cổ Kim, nhưng lúc chạm vào Diệp Quân thì hai luồng sát ý kia lại biến mất không thấy đâu nữa, không chỉ thế, cả hai thanh kiếm còn hơi sợ hãi.



Hơi thở quen thuộc!



Trên người thiếu niên này có huyết thống của người đàn ông áo trắng khi trước!



Diệp Quân ngươi nghĩ: "Khi đó cô với với ta là muốn ngồi lên một cái ghế, ta biết cô không muốn ngồi lên thần tọa Cựu Thổ, mà là thần tọa chủ chung".



Toại Cổ Kim nhìn hắn, vẫn không nói gì, cô ta bỗng nhớ đến câu nói ngày trước Diệp Quân từng nói: Ta giúp cô!



Lúc trước lời cô ta nói là thật.



Mà lời của người đàn ông này nói, cũng là thật.



Diệp Quân nhìn vào mắt cô ta, cười nói: "Toại Cổ Kim cô nương, cô giúp ta thành lập quy chế trật tự cho vũ trụ Quan Huyên, bây giờ ta giúp cô ngồi lên thần tọa chủ chung, giữa chúng ta không ai nợ ai. Hôm nay từ biệt, mong chúng ta đều bình an tiến lên".



Nói rồi, hắn xoay người rời đi, mà trong mắt hắn lại chẳng có lấy chút lưu luyến nào.



Đừng bao giờ trao tình cảm cho một người không thích ngươi, bởi vì một khi họ đã không yêu ngươi, sẽ cho người thấy họ tàn nhẫn và tuyệt tình biết bao nhiêu.



Còn không bằng chó kiếm chân chủ.



Nhìn bóng lưng rời đi ngày càng xa của Diệp Quân, tầm mắt của Toại Cổ Kim bắt đầu dần trở nên mơ hồ, một loại cảm xúc trước giờ chưa từng có bỗng dâng lên sâu trong lòng cô ta, cảm xúc đó khiến cô ta nảy sinh kích động chưa từng có, cô ta đứng lên, muốn nói gì đó...



Nhưng cuối cùng cô ta lại đè nén tâm tình của mình xuống, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định, chỉ lặng yên nhìn Diệp Quân rời đi...

Sau khi Diệp Quân rời khỏi đại điện, ở phía chân trời, tất cả mọi người đang nhìn hắn.



Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở phía chân trời, cười nói: "Ông thắng!"



Ông thắng!



Nghe hắn nói thế, đám người Khưu Nguyên đều thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên bọn họ không thật sự lựa chọn Diệp Quân, bọn họ vẫn muốn đứng về phía Toại Cổ Kim.



Có thể nói, trận cược hôm nay chỉ có Diệp Quân cô đơn lẻ loi một mình.



Toàn bộ đều là người của chủ nhân bút Đại Đạo!



Diệp Quân hắn căn bản không có cơ hội thắng.



Chủ nhân bút Đại Đạo Diệp Quân Diệp Quân, sau đó lại nhìn Toại Cổ Kim đang làm mặt lạnh ở phía xa, tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng đành thôi, đại cục đã định, rốt cuộc có thể lấy được thứ ở dưới thần tọa chủ chung kia rồi.



Diệp Quân không để ý đám người ở xung quanh nữa, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn sâu vào trong hư không, lúc này ở nơi chân trời chợt nứt ra, ba người xuất hiện.



Là Phạn Chiêu Đế và hai vị thủy tổ.



Diệp Quân chậm rãi đi đến chỗ Phạn Chiêu Đế, cô ta chỉ nhìn hắn, không nói gì.



Diệp Quân bước đến trước mặt cô ta rồi khẽ hỏi: "Muội là... Nhất Niệm đúng không?"



Chỉ một thoáng, Phạn Chiêu Đế lập tức rơi nước mắt.



Thấy thế, Diệp Quân đã xác thực được suy nghĩ của mình, hắn đến trước mặt Nhất Niệm rồi khẽ ôm lấy cô ta, khèn giọng nói: "Nha đầu ngốc..."



Nhất Niệm ôm chặt lấy hắn, nước mắt tuôn ra như mưa: "Tướng công..."



Diệp Quân run giọng nói: "Lúc đó muội hận ta lắm đúng không?"


Nhất Niệm ra sức lắc đầu.