Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5714: Cảm ơn muội đã luôn bầu bạn bên ta



Chủ nhân bút Đại Đạo giận đến tới mặt.

Sát ý dâng lên cao ngút hơn bao giờ hết.

Nhưng lại không dám ra tay.

Người này mang cốt nhục nhà họ Dương trong bụng, lỡ mà đụng đến thì... nhân quả của cái nhà kia, ai mà chịu cho nổi?

Vừa nghĩ đến mấy kẻ thích bao che cho nhau trong nhà họ Dương mà sắc mặt ông ta khó coi vô cùng. Họ có thể không chấp nhận người phụ nữ này nhưng chắc chắn sẽ nhận đứa bé kia.

Không ngờ cô ta lại dùng cách này để phá vỡ cục diện, thoát khỏi bàn cờ mà còn thoắt cái trở thành người đánh cờ.

Giết ư?

Không ai có thể nữa rồi, chỉ đành trơ mắt nhìn cô ta muốn làm gì thì làm.

Trong lúc chủ nhân bút Đại Đạo còn tái mặt trừng trộ, Toại Cổ Kim đã đưa toàn bộ người Cựu Thổ và thần điện Cộng Chủ cùng phi thăng. Họ xuất hiện ở một vùng tinh không vô tận, nơi những cường giả kia cảm nhận được kiếp uy hùng hồn dội xuống thì hốt hoảng như ong vỡ tổ.

Họ chưa từng cảm nhận sức mạnh ngần này!

Chỉ một tia thôi là có thể khiến họ chết không chỗ chôn thây.

Ngay cả những người ở cảnh giới Văn Minh Chủ cũng đanh mặt khi nhận ra kiếp uy kia đã nằm ngoài tầm nhận thức của họ.

Họ không chống lại được nó.

Bọn họ nhìn Toại Cổ Kim, chỉ thấy cô ta thản nhiên đi tới. Vùng tinh không như cảm nhận được gì mà lắc lư dữ dội rồi tách ra hai bên, tạo thành một con đường ở giữa.

Ai nấy nhìn mà trầm trồ.

Rồi họ lại tiến về trước.

Nhiều người vừa đi vừa nhìn quanh nhưng lập tức hoảng sợ khi nhìn thấy những gương mặt bê bết máu trong đám mây, đang giương những đôi mắt dữ tợn lên trừng lại, còn ngoác miệng ra gào thét.

Không rét mà run!

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh này, có thể cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ và sát ý đến từ những gương mặt kia, đồng thời cũng nhận ra bất kỳ một con nào cũng có thể tiêu diệt toàn bộ mọi người ở đây.

Ấy mà những gương mặt lại không ra tay.

Khiến tất cả nhìn về phía Toại Cổ Kim.

Chỉ thấy cô ta nhắm hờ mắt, một tay đặt trên bụng vuốt ve trước ánh mắt và tiếng gào của những gương mặt máu kia.

Mỗi một con trong số chúng đều là nhân quả, đều là kiếp, nhưng giờ phút này chúng lại rơi vào sợ hãi.

Vì chúng cũng cảm nhận được mình sẽ chết không toàn thân nếu dám đụng vào người phụ nữ này.

Trên người cô ta mang theo một loại nhân quả nằm ngoài sự hiểu biết của chúng.

Cứ thể, Toại Cổ Kim dẫn theo đoàn người rời khỏi tinh không dưới ánh mắt chăm chú của chủ nhân bút Đại Đạo và những gương mặt máu. Họ nhìn thấy một màn nước ở cuối con đường, bèn tiếp tục đi tới.

Có người quay lại, thấy mấy gương mặt máu há mồm đầy máu me thì suýt ngất đi. Chúng bám theo họ suốt chặng đường, không ngừng gào thét kêu la như địa ngục.

Ba nghìn kiếp của Đại Đạo đều nhuốm vô số máu tươi, do vô vàn sinh mạng chồng chất mà thành.

Chủ nhân bút Đại Đạo đã nói, chỉ cần một kiếp thôi là đủ để chôn vùi đoàn người này, nhưng đứng trước huyết mạch họ Dương nên chúng cũng chỉ như con kiến hôi.

Nhân quả trên đời này, không qua được họ Dương.

Khi đoàn người theo Toại Cổ Kim vượt qua màn nước, có người nhìn lại thì sững sờ.

Phía sau họ là một vùng biển mênh mông, mà nơi họ bước ra chính là đại dương.

Nhận thức của họ bị lật đổ hoàn toàn.

Cảm giác thượng đẳng của một nền văn minh tối cao nay không còn sót lại gì.

Chỉ có Toại Cổ Kim vẫn bình thản mà đi.

Họ nhanh chóng mất dạng, khi ấy vẫn chỉ có một mình cô ta quay đầu lại.

...

Chủ nhân bút Đại Đạo ôm gương mặt vặn vẹo như bị táo bón.

Đúng là tiền mất tật mang.

Ông ta và Diệp Quân đều thua.

Người chiến thắng là Toại Cổ Kim.

Không đúng!

Ông ta biến sắc khi nhận ra điều gì đó, rồi lại tái mặt khi nhìn vùng tinh không kia.

...

Ở bên kia.

Diệp Quân dắt tay Nhất Niệm đi.

Cô cô đi rồi.

Cũng không dặn dò gì.

Nhất Niệm không cải trang nữa mà ôm tay hắn đầy hạnh phúc.

Diệp Quân cũng ung dung nhàn hạ như đã trút bỏ được gánh nặng nghìn cân.

"Muội phải đi đây tướng công”.

Nhất Niệm bỗng nói.

Thấy Diệp Quân sửng sốt nhìn mình, cô ta cười nói: “Muội đi theo cô cô”.

Thế là hắn im lặng.

Nhất Niệm lại sốt sắng: “Muội rất muốn ở lại bên huynh, nhưng muội không muốn trở thành một vật trang trí vô dụng”.

Diệp Quân dừng bước, đưa tay xoa đầu cô: “Muội không cần phải sống vì ta, mà có thể sống vì lý tưởng của chính mình”.

Nhất Niệm chớp mắt: “Lý tưởng của muội là có thể hỗ trợ huynh mà”.

Cảm giác ưu tư dâng lên, Diệp Quân ôm cô ta vào lòng.

Một hồi sau, Nhất Niệm ngẩng mặt thơm chụt lên môi hắn rồi thoắt cái chạy ra xa.

Diệp Quân hỏi với theo: “Muội định đi đâu?"

Nhất Niệm không quay lại: “Cô cô không cho muội nói với huynh là Vũ Trụ Chủ đâu!"

Diệp Quân bất ngờ phá ra cười, hồi sau mới ngẩng lên nhìn tinh hà treo cao.

"Cảm ơn cha”.

Rồi cũng rời đi.

...

Phía trên tinh hà, một người đàn ông mặc áo trắng vừa cười vừa đứng lên.

Cô gái váy trắng kế bên ông ta nhìn xuống nơi Diệp Quân vừa rời đi.

Người đàn ông nói: “Chúng ta đều là những kẻ lạc lối trong thế giới này, chỉ biết mò mẫm theo phương hướng mình nhận biết hoặc được cha mẹ chỉ cho suốt một thời gian dài. Chúng ta chưa từng nghĩ kỹ mình muốn gì, càng không có dũng khí chống lại những trách nhiệm và gánh nặng vốn không phải của chúng ta, chỉ biết im lặng chấp nhận như trâu cày, sau đó ngày càng đánh mất bản thân”.

Ông ấy toát ra vẻ mừng rỡ: “Ta vui lắm Thanh Nhi à. Thằng bé hiểu ý ta, cũng có dũng khí đi làm việc mình muốn làm. Nó thông minh và dũng cảm hơn ta năm ấy nhiều”.

Thanh Nhi đáp: “Vì nó có một người cha tốt”.

Người đàn ông cười ha hả nắm tay bà ấy: “Thật ra cha nó cũng không hẳn vậy. Ta có muội che chở nên có nguy ngập cách mấy cũng không chết được, nó thì không. Không ai trải đường cho, tự nó phải cáng đáng tất cả. Ông bà nó cũng rời đi quá sớm, không có ai dạy nó làm sao để yêu thương người khác”.

Ông ấy nhìn về nơi xa xăm: “Ai rồi cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, đến khi trung niên mới giảng hòa cùng cha mẹ”.

Liếc xuống Diệp Quân, ông lại cười: “Ta không muốn nó phải chịu những khó khăn gian khổ như ta trước kia, cũng không muốn nó không được yêu thương như ta đã từng. Sau chuyện này, hy vọng nó không chỉ có dũng khí đi làm việc mình muốn, mà còn biết trên đời không ai có thể chiến thắng mãi. Lui một bước là để con đường tương lai càng tốt hơn”.

Hai người cất bước đi.

"Cảm ơn muội đã luôn bầu bạn bên ta”.

"Sau này sẽ luôn vậy”.

...