Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5716: Nội các lâm thời.



Lúc này, hai người giống như hai con gà trống đang giận dữ, hung tợn nhìn nhau.

Không ai ra tay.

Một người đánh không lại.

Một người không dám đánh.

Một lúc lâu sau, chủ nhân bút Đại Đạo hít thật sâu, dịu giọng nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể liên thủ, bây giờ cậu đối phó với người phụ nữ này, cậu là cha đứa trẻ trong bụng cô ta, cha đánh con trai, đó là điều đương nhiên, đối mặt với cậu, bùa hộ mệnh của cô ta không có tác dụng, những người khác để ta xử lý.”

“Cút!”

Diệp Quân xua tay: “Ông tránh xa ta ra, ta không muốn nhìn thấy ông.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng đuổi theo, căng thẳng nói: “Đừng hành động theo cảm tính, thân phận của người phụ nữ đó ở trong vũ trụ này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, hơn nữa, cô ta đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu, chuyện này rất không bình thường, đến cả ta cũng cảm thấy không bình thường, cậu cảm thấy đây là việc nhỏ sao? Nếu hai chúng ta không liên thủ, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.”

Diệp Quân nói: “Ông đánh với cô ta đi, đừng tìm đến ta.”

“Đánh cái con khỉ!”

Chủ nhân bút Đại Đạo tức đến bể phổi.

Bắt nạt Diệp Quân, chỉ cần hắn không chết, thì sẽ không có vấn đề gì cả, dù sao, Tam Kiếm vẫn vô địch, chỉ cần bản thân Diệp Quân không chịu thiết lập trật tự nữa, bọn họ cũng sẽ không nói gì, vì bọ họ đã cho Diệp Quân hai lựa chọn.

Có thể nói, chỉ cần không giết chết Diệp Quân, thì người sau lưng Diệp Quân sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng đứa trẻ trong bụng Toại Cổ Kim, không giống vậy, mẹ kiếp, cái thứ đó mới lớn bao nhiêu chứ?

Nếu ông ta bắt nạt đứa nhỏ…

Vậy chắc chắn ông ta sẽ làm mọi người tức giận, nghĩ thôi đã thấy sợ.

Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng đuổi theo Diệp Quân: “Đừng bốc đồng! Tục ngữ nói, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, bây giờ chúng ta có lợi ích giống nhau, cậu…”

Diệp Quân tức giận rút kiếm Thanh Huyên chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Cút!”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Một lát sau, trong sân chỉ còn lại chủ nhân bút Đại Đạo.

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng khó coi, mẹ kiếp, lần này ông ta tức đến hộc máu.

Chẳng kiếm được gì!

Ngày chó má gì không biết nữa!

“Đúng là tạo nghiệt!”

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ thở dài, ông ta nhìn về nơi Diệp Quân đã rời đi: “Năm đó cha ngươi còn chưa ngầu quá ba ngày, ta không tin ngươi có thể kiên trì.”

Nói xong, ông ta xoay người biến mất tại chỗ.

...

Khi nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Quân hơi kinh ngạc, bởi vì không ai khác người đàn ông này, chính là Khuyết Chiến.

Diệp Quân nói: “Sao ông tới đây?”

Khuyết Chiến nói: “Đến nương tựa vào ngươi.”

Diệp Quân không hiểu: “Không phải ông đã từng nói, ai là chủ chung thì đi theo người đó sao?”

Khuyến Chiến nhìn hắn: “Vốn là đã từng nghĩ như vậy, nhưng mà, sau khi nhìn thử, ta lại đổi ý.”

Diệp Quân nghi ngờ: “Tại sao lại thay đổi?”

Khuyết Chiến nói: “Từ nhỏ ta đã không có người thân, ta muốn nhận một người cô cô.”

Diệp Quân: “…”

Cô cô!

Lời của Khuyết Chiến nói, khiến Diệp Quân khiếp sợ, trong ấn tượng của hắn, người đàn ông này nói năng cẩn thận, vô cùng nghiêm túc.

Diệp Quân nhìn y, không nói lời nào.

Khuyết Chiến nghiêm túc nói: “Cô cô ngươi rất mạnh, đi theo ngươi, có tiền đồ hơn.”

Đây là lời thật lòng.

Chuyện xảy ra ở thần điện chủ chung, ông ta đã thấy hết toàn bộ, người phụ nữ váy trắng kia có thực lực rất đáng sợ, ông ta chưa từng thấy ai mạnh như vậy.

Thật sự còn mạnh hơn so với thiên thần trong truyền thuyết!

Không có cách nào, trong ký ức có phần mơ hồ của ông ta, thiên thần chính là cường giả mạnh nhất.

Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân khác, chính là ông ta có thiện cảm với Diệp Quân.

Tám phần là thực tế, hai phần là vì cảm xúc cá nhân.

Về vấn đề này, ông ta không thèm giấu giếm.

Với ông ta mà nói, thực tế cũng tốt, cảm xúc cá nhân cũng tốt, cũng chả quan trọng, điều quan trọng là, một khi đã lựa chọn thành tâm cống hiến sức lực, thì sẽ phải thành tâm cống hiến sức lực đến cùng.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì ông đi theo ta đi!”

Khuyết Chiến hành lễ thật sâu: “Ta nên gọi ngươi là gì?”

Diệp Quân nói: “Vậy thì gọi là Diệp lão đệ đi.”

Khuyết Chiến lắc đầu: “Không phù hợp.”

Diệp Quân cười nói: "Ta cảm thấy khá tốt."

Khuyết Chiến cũng không bảo thủ, gật đầu.

Diệp Quân nói: “Ta đại diện cho thư viện Quan Huyên hoan nghênh huynh gia nhập.”

Khuyết Chiến nói: “Ta vô cùng vinh hạnh.”

Diệp Quân cười lớn, hắn đương nhiên rất vui mừng vì Khuyết Chiến gia nhập, hiện nay trong vũ trụ, không ai có thể đánh bại Khuyết Chiến trước mặt hắn, thậm chí là trước đây, có thể dễ dàng đánh bại Khuyết Chiến, sợ rằng cũng chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo và Toại Cổ Kim luôn ẩn giấu thực lực.

Diệp Quân tựa hồ nghĩ đến cái gì, hắn xoay người, duỗi tay phải nhẹ nhàng lau thử, Quang m trường hà hiện ra trước mặt hắn.

Tay phải hắn nhẹ nhàng khều thử, theo động tác này, Quang m trường hà bắt đầu thụt về sau, sau đó cảnh tượng ngày xưa hiện ra.

Rất nhanh, bên trong Quang m trường hà hắn nhìn thấy hắn và Nhất Niệm đang giao chiến, đương nhiên, khi đó cô ta là Phạn Chiêu Đế.

Khi nhìn thấy kiếm của mình xuyên qua cơ thể Nhất Niệm, tầm mắt hắn đột nhiên mơ hồ, hắn biết, trái tim của Nhất Niệm lúc đó vô cùng đau đớn. Hắn run run nhìn tiếp, rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Nhất Niệm và cô cô váy trắng, Nhất Niệm và cô cô đang nói gì đó.

Nhưng vào lúc này, Thiên Mệnh váy trắng đột nhiên ngầng đầu, nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Khuyết Chiến đứng bên cạnh Diệp Quân mí mắt giật giật.

Còn có thể như vậy ư?

Thiên Mệnh váy trắng nhìn hắn, đột nhiên mở miệng: “Đối xử tốt với cô ấy.”

Đối xử tốt với cô ấy!

Tuế Nguyệt trường hà hơi ngừng, sao đó trở nên hư ảo.

Thiên Mệnh váy trắng ở trong thời gian, không có ai có thể nhớ được, trừ khi được bà ấy chấp nhận.

Diệp Quân không nhìn nữa, cười lên.

Hóa ra, ngay từ đầu cô cô váy trắng đã giúp hắn…

Lúc này, hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô, ván này, cháu có thể tự làm được.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, hắn dẫn theo Khuyết Chiến đến thư viện Quan Huyên.

Sau nhiều năm phát triển trong Tiểu Tháp, hôm nay, chế độ của thư viện Quan Huyên đang dần được hoàn thiện, sức mạnh tín ngưỡng của hắn, đã bắt đầu xuất hiện màu tím nhạt.

Nội các lâm thời.

Mục Khoản đang dẫn mọi người xử lý công việc, bởi vì lúc Toại Cổ Kim rời đi, đã dẫn theo đám người Linh đi rồi, chủ sự tạm thời của nội các là cô ta.

Thấy Diệp Quân đến, Mục Khoản và mọi người vội vàng thi lễ.

Diệp Quân đi tới bàn chính ngồi xuống, sau đó nói: “Mọi người ngồi đi.”

Lúc này mọi người mới ngồi xuống.

Diệp Quân nhìn Mục Khoản trước mặt, cười nói: “Không cần căng thẳng như vậy, kể cho ta nghe chuyện mấy năm nay của thư viện Quan Huyên đi.”

Mục Khoản gật đầu: “Được.”

Cứ như vậy, Mục Khoản chậm rãi nói, Diệp Quân chậm rãi nghe, kéo dài mấy canh giờ.

Sau khi nghe xong, hắn gật đầu: “Tốt.”

Mục Khoản nhìn hắn, không nói gì.

Trong thời gian tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu làm việc với Mục Khoản và những người khác, hắn tự mình xử lý công việc của thư viện Quan Huyên.

Những quy định chế độ mà Toại Cổ Kim đã lập ra, hắn đều nghiên cứu thật kỹ, học tập thật giỏi, sau đó thi hành, trong quá trình thi hành không ngừng cải thiện.