Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5722: Vậy chắc chắn là vấn đề của viện trưởng



Nam nữ lâu rồi chưa gặp, giống như nắng hạn gặp mưa rào, hai bên đều điên cuồng, không hề biết chán.

Ai cũng không biết trận đấu này kéo dài bao lâu, dù sao, trên người, trên tay, trên mặt, chỗ nào cũng có dấu vết để lại sau trận chiến.

‘Ít ngày’ sau.

Diệp Quân đưa Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay về thư viện Quan Huyên, đương nhiên, lúc rời đi, hắn đã thu Thiên Khu Giới vào trong Tiểu Tháp.

Hắn hiện tại, tiên nguyên mạch cực phẩm có ba trăm hai mươi ngàn mạch, hàng trăm triệu tiên nguyên tinh.

Bây giờ đúng là hắn giàu đến chảy mỡ rồi!

Sau khi hai người quay về thư viện Quan Huyên, Diệp Quân cũng không giao hết thư viện cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quản lý, mà vẫn chọn tự mình quản lí, bây giờ hắn không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn cai quản vũ trụ Quan Huyên này cho tốt, để sức mạnh tín ngưỡng trở thành màu trắng.

Màu trắng!

Đây là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết, cũng chỉ khi đạt được sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết, thì mới chứng minh được là hắn đã thật sự quản lí tốt được vũ trụ này.

Không thể không nói, đánh đổ thiên hạ và cai quản thiên hạ hoàn toàn không giống nhau, cai quản thiên hạ thật sự phải xử lí vô số việc vặt, hơn nữa lúc mới bắt đầu hắn cũng không thích ứng với những chuyện vặt này lắm, vì hắn thấy, loại chuyện vặt đó thật sự chỉ là những thứ bé nhỏ không đáng kể.

Rồi đến một ngày, hắn mới ý thức được suy nghĩ này của mình đáng sợ tới mức nào.

Ngày ấy, hắn tới chỗ ăn mì lần trước với Toại Cổ Kim, lúc hắn tới chỗ đó, lại phát hiện ông chủ bán mì đang tháo dỡ quầy hàng của mình.

Không chỉ vậy, cả con đường cũng đã trở nên cực kì quạnh quẽ.

Diệp Quân rất nghi hoặc, hắn đi tới trước quầy hàng: “Ông chủ.”

Ông chủ thấy hắn, mặt vốn còn đầy cau có lại lộ ra một tia kinh ngạc: “Là ngươi.”

Diệp Quân khẽ cười nói: “Ông còn nhớ ta à?”

Ông chủ nói: “Nhìn công tử cao quý như vậy, khiến người ta thật sự khó mà quên được.”

Diệp Quân cười, nói: “Ông chủ, thế này là ông chuẩn bị không buôn bán nữa à?”

Ông chủ lập tức thở dài nặng nề, lông mày cau chặt lại.

Diệp Quân có chút tò mò: “Sao thế?”

Ông chủ lắc đầu: “Không làm được nữa.”

Diệp Quân cau mày: “Chuyện gì vậy? Ông nói với ta đi.”

Hai tay ông chủ lau vào quần áo, sau đó nhấc bình trà trên bếp lò ở cạnh lên, ông ta dẫn Diệp Quân đi tới một bên ngồi xuống: “Công tử, uống ly trà nóng đi.”

Nói rồi, ông ta rót cho Diệp Quân một li.

Sau khi đặt bình trà xuống, lại thở dài lần nữa: “Ngươi đã nghe nói chưa? Thư viện muốn tăng thuế của những quầy hàng, người bán hàng lên rồi.”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết.”

Chuyện này là hắn và Nội Các lâm thời bàn bạc ra, vì từ khi hơn một trăm thành Quan Huyên này bắt đầu thành lập, để thu hút đầu tư, người của Toại Cổ Kim lúc đó đã đặt ra rất nhiều ưu đãi, ví dụ như phàm là người buôn bán trong thành, sẽ được rất nhiều lợi ích, đồng thời còn miễn thu thuế một trăm năm.

Nói cách khác, chủ nhân những sạp hàng đó, bọn họ không cần nộp thuế một trăm năm.

Chính sách này vừa được đưa ra, lập tức thu hút vô số người, cũng chính vì chính sách này, thành Quan Huyên mới có thể phát triển nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy.

Còn bây giờ, thời gian miễn thu thuế một trăm năm đã hết, do đó, hắn và Nội Các lâm thời bắt đầu thu hồi, đánh thuế những người buôn bán này.

Đương nhiên, bọn họ cũng đã suy nghĩ tới các loại tình huống, do đó, vừa bắt đầu bọn họ thu thuế rất thấp, chỉ thu năm phần trăm thuế của mỗi gian hàng, còn bên Cựu Thổ, thuế của thương nhân cao đến ba mươi lăm phần trăm.

Sở dĩ hắn thu thuế thấp như vậy, chính là sợ đột nhiên thu thuế quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới những người dân bên dưới.

Nhưng bây giờ xem ra, vẫn ảnh hướng tới.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn ông chủ, tiếp tục hỏi: “Ông nói kĩ chút.”

“Ôi!”

Ông chủ lại thở dài, vẻ cau có trên mặt ngày một dày: “Sau khi thư viện thu thuế, những ông chủ của sạp hàng đều lập tức bắt đầu thu thêm tiền thuê, vốn dĩ mỗi tháng chúng ta chỉ cần nộp mười hai viên linh tinh, nhưng hiện tại, mỗi tháng chúng ta phải nộp hai mươi bốn viên linh tinh, hai mươi bốn viên linh tinh… Công tử, ngươi nói xem, sao mà chúng ta sống được? Vốn dĩ lợi nhuận mỗi tháng của chúng ta cũng mới khoảng mười viên linh tinh, bây giờ mệt sống mệt chết, mà chẳng kiếm được gì, phải giao hết cho những ông chủ quầy hàng kia rồi.”

Diệp Quân im lặng không nói, sắc mặt đã dần lạnh giá.

Ông chủ lại nói: “Hơn nữa nghe nói, sau này tiền thuê có thể còn tăng thêm… Ôi, công tử, ngươi nói xem, viện trưởng này đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại thu thuế chứ? Có phải viện trưởng thiếu tiền không?”

Diệp Quân nhìn ông chủ, khẽ cười nói: “Ông cảm thấy viện trưởng thế nào?”

Ông chủ hơi do dự, sau đó nói: “Mới bắt đầu thì rất tốt, nhưng bây giờ… Ta không biết, ông già như ta chưa từng đọc sách, ta cũng không biết đám viện trưởng thu thuế là tốt hay xấu, nhưng, chúng ta không sống qua những ngày này được là thật… ôi.”

Diệp Quân cười nói: “Vậy chắc chắn là vấn đề của viện trưởng.”

Sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi: “Công tử, những lời này không nói bậy được đâu…”

Diệp Quân nói: “Ông sợ viện trưởng à?”

Ông chủ lắc đầu: “Cũng không sợ… Nói sao đây, viện trưởng cách chúng ta hơi xa, hơn nữa, những vấn đề này của chúng ta, trong mắt viện trưởng, chắc là những chuyện rất nhỏ nhặt nhỉ?”

Diệp Quân im lặng, vì những gì ông chủ nói, hắn không thể phản bác, vì với hắn trước đây, những chuyện này đúng là việc cực kì nhỏ.

Nhưng lúc này hắn hiểu, những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt với hắn, nhưng với người bình thường bên dưới lại là một chuyện rất lớn.

Một chút sai lầm của người trên, đặt xuống bên dưới, lại có thể là tiêu trời diệt đất.