Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5726: Nhưng lời ta nghe lại không phải vậy



Bọn họ ăn uống tận hứng trong đại điện, ai nấy đều vô cùng phấn khích như thể ngày mai sắp được bước chân vào nội các, khống chế vũ trụ Quan Huyên vậy.

Diệp Quân đứng trong đó quan sát mọi thứ, không khỏi bất ngờ.

Hắn biết vẫn có người phản đối vũ trụ Quan Huyên, từ Thần Y đến những người này, mà hắn đều đã dự liệu từ trước. Thành lập trật tự tương đương với cải cách, mà làm vậy cũng sẽ đụng đến lợi ích của một nhóm người, khiến bọn họ tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.

Sở dĩ bất ngờ là vì hóa ra những người này còn muốn thâu nội các vào tay.

Mà cũng bình thường thôi.

Từ xa xưa, thương nhân khi đạt đến một độ cao nhất định đều sẽ muốn nhúng tay vào chính trị.

Một người đàn ông đi đến bên Trâu Tần, ghé tai thì thầm.

Diệp Quân nghe mà nhíu mày.

Một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Viện trưởng, chúng tôi đã bao vây nơi này lại”.

Diệp Quân: “Có người mật báo rồi”.

"Chuyện này...”

Người đưa tin hết sức bất ngờ, không nghĩ tới đối phương đã thâm nhập sâu đến nỗi biết được chuyện cơ mật.

Trâu Tần nghe báo cáo xong thì biến sắc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tầm mắt quét xuyên đám đông, sau đó tập trung vào vị trí người vẫn đang nhìn gã - Diệp Quân.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Người đâu!"

Gã cao giọng quát lên như sấm khiến ai nấy đều giật mình.

Một toán người áo đen xuất hiện.

Tất cả đều ở cảnh giới Thánh Giả.

Quan khách bày ra vẻ khó hiểu.

Trâu Tần nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là ai?"

Mọi tầm mắt đổ dồn vào hắn.

Diệp Quân thản nhiên cười: “Đương nhiên là thương nhân”.

Trâu Tần: “Nghề gì?"

Diệp Quân: “Mở thương hội, tên Tiên Bảo Các”.

Tiên Bảo Các?

Ai nấy nhìn nhau rồi lắc đầu, bày tỏ chưa từng nghe tên.

Trâu Tần nhìn Diệp Quân một hồi rồi ra lệnh: “Bắt hắn”.

Trực giác gã nói rằng người này có vấn đề.

Mấy cường giả Thánh Giả kia lập tức nhào tới trong nháy mắt, nhưng một khắc sau đã bay ngược ra ngoài, thần hồn biến mất từng chút một như tờ giấy bị đốt cháy.

Ai nấy thất kinh, rối rít lùi lại.

Trâu Tần phẫn nộ quát lên: “Ta biết ngay ngươi có vấn đề!"

Diệp Quân cười: “Thế hội trưởng không trốn à?"

"Trốn?"

Trâu Tần cười gằn: “Ngây thơ”.

Diệp Quân: “Ồ?"

Trâu Tần: “Ta đã nhận được tin Nội các có động tĩnh, nhưng thế thì sao? Vũ trụ Quan Huyên theo lối pháp trị, chúng ta chỉ tụ tập ở đây thôi thì phạm lỗi gì?"

Diệp Quân: “Nhưng lời ta nghe lại không phải vậy”.

Trâu Tần chỉ cười không đáp.

Diệp Quân: “Xem ra Hội trưởng không định để ta còn mạng mà đi rồi”.

Trâu Tần mỉm cười sâu xa: “Xem như cũng có đầu óc”.

Một người áo đen xuất hiện sau gã, tỏa ra khí tức hùng hậu.

Là Đại Đế!

Ai nấy đều hoảng sợ.

Cường giả cấp bậc này tuy không tính là đỉnh chóp ở vũ trụ Quan Huyên nhưng thế lực bình thường tuyệt đối không chống lại được.

Cũng chỉ có chưa đến mười nghìn người đạt đến cảnh giới này.

Người áo đen vừa xuất hiện đã lập tức chú ý đến Diệp Quân.

Trâu Tần hỏi hắn: “Ai phái ngươi đến? Nếu chịu khai ra, ta có thể cho ngươi chết nhẹ nhàng”.

Diệp Quân: “Ô dù của ta to lắm đấy”.