Mọi người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Phàm là người có liên quan...”
Vừa nói hắn vừa liếc nhìn những thương nhân đang quỳ gối trên đại điện.
Hắn vừa nhìn thoáng qua, rất nhiều thương nhân vẫn còn đang ôm ấp chút hy vọng mong manh đột nhiên bị dọa đến mức ngất đi.
Một số người mặc đồ đen lại xuất hiện bọn họ xông vào những thương nhân đó.
Diệp Quân lại nói tiếp: “Toàn bộ ghi chép lại, gia nghiệp và sản nghiệp của bọn họ đều sung vào công quỹ”.
Chẳng mấy chốc, tất cả thương nhân đều bị kéo xuống như chó chết.
Diệp Quân nhìn Nguyên Trấn và Thần Ung - tông chủ Thần Tông vừa mới vội vàng đi đến ở trước mặt.
Hai người quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hai người, “Trâu Tần kia còn không phải là Thánh Giả, ta không tin gã có năng lực to lớn đến như vậy, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để thú nhận”.
Hai người vẫn không nói gì.
Diệp Quân bỗng nhiên mở rộng lòng bàn tay, một luồng sức mạnh thần bí trực tiếp bao trùm lấy hai người, trong nháy mắt, ký ức của bọn họ đều bị hắn cưỡng chế đọc được.
Một lát sau, Diệp Quân thu tay lại, Sắc mặt của Nguyên Trấn đó tái nhợt nói: “Viện trưởng, ta...”
Diệp Quân lắc đầu: “Muộn rồi”.
Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào một điểm, trước mặt xuất hiện một mảnh vải, hắn lấy bút thủ công bắt đầu viết, một lúc sau, trên đó xuất hiện hàng trăm cái tên.
Diệp Quân nói: “Phàm là những người có tên trong danh sách này, lập tức lăng trì”.
Một người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt hắn, người mặc đồ đen cung kính hành lễ sau đó trực tiếp nhận lấy danh sách đó.
Nguyên Trấn đột nhiên nói: “Viện trưởng, Nguyên tộc của ta đã đi theo người ngay từ đầu, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ viện trưởng muốn qua cầu rút ván hay sao?”
Ông ta biết lúc này không tranh thủ một lần chỉ sợ thực sự sẽ phải chết, cho nên ông ta không còn sợ hãi nữa.
“Hỗn xược!”
Mục Khoản đột nhiên nói: “Nguyên Trấn, cái gì gọi là không có công lao cũng có khổ lao? Lúc trước ở Thập Hoang, lúc chưa gặp được viện trưởng, Nguyên Trấn ngươi có cái gì? Ngay cả cái danh Đại Đế cũng không có, mà bây giờ thì sao? Nguyên Trấn ngươi có sáu Đại Đế, không có viện trưởng, chẳng lẽ còn Nguyên gia có thể tự mình bồi dưỡng ra Đại Đế hay sao?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không cần giải thích với ông ta nhiều như vậy”.
Người mặc đồ đen lập tức kéo hai người xuống.
Nguyên Trấn đột nhiên cười dữ tợn: “Mục Khoản, Mục gia ngươi sớm muộn cũng sẽ có ngày này, ngươi chờ mà xem! Ngươi chờ mà xem!”
Thần Ung bỗng nhiên nói: “Viện trưởng, ta biết ta có tội đáng chết, nhưng có một điều, ta không nói sẽ không yên”.
Diệp Quân nhìn Thần Ung: “Nói”.
Thần Ung nhìn chằm chằm Diệp Quân, “Kể từ khi thư viện thành lập đến nay, vì sao chỉ trọng dụng Mục Khoản?”
Diệp Quân nói: “Thần Tông chẳng nhẽ không có ai vào nội các sao?”
Thần Ung trầm giọng nói: “Có, nhưng mà không có gia tộc nào có quyền lực bằng Mục gia”.
Diệp Quân bỗng nhiên nói: "Ta có nợ ngươi cái gì sao?"
Thần Ung choáng váng.
Diệp Quân nhìn Thần Ung: “Thần Ung tông chủ, ta muốn hỏi một câu, Diệp Quân ta có nợ Thần Tông không?”
Thần Ung sửng sốt.
Diệp Quân cười nói: “Diệp Quân ta muốn thiết lập một trật tự, nhưng mà không có nghĩa là các ngươi có thể dùng trật tự này để uy hiếp ta, từ Thập Hoang đến nay, điều ta cho mấy Đại Tiên Tông và Đế tộc các ngươi còn chưa đủ hay sao? Tất nhiên, ta cũng có thể hiểu được con người đều là như vậy, sẽ không bao giờ dễ dàng hài lòng, sau khi có được những thứ tốt, họ càng muốn những thứ tốt hơn, nhiều hơn nữa, nhưng Thần Ung tông chủ, dường như đã quên một điều, đó là Diệp Quân ta không hề nợ ngươi cái gì”.
Vừa nói, hắn vừa nhìn mọi người trong phòng rồi nói: “Trước đây từng có người nói với ta rằng khi được ơn thì phải đi đôi với thù, bản chất con người là đều là có lòng tham không đáy, người biết tri ân báo đáp ít càng thêm ít, ta luôn nhớ kỹ câu nói này ở trong tim, nhưng thực sự không nghĩ rằng nhanh như vậy sẽ xảy ra ở trên người ta, vẫn là câu nói đó, Diệp Quân ta không nợ các vị, ta thiết lập trật tự này đều là vì lý tưởng của ta mà không phải muốn dùng trật tự này để trói buộc bản thân, nếu như có người muốn dùng trật tự này đến để trói buộc ta, vậy ta chỉ đành nói với hắn ta rằng, hắn ta hoàn toàn sai lầm rồi”.
Nói đến đây, hắn quay người đi về phía cửa: “Hôm nay ta muốn mọi người hiểu rõ, trong vũ trụ Quan Huyên, người làm điều tốt sẽ được hưởng phúc, còn kẻ làm điều ác sẽ gặp tai họa!”
Hắn vừa dứt lời, Quan Huyên Pháp ở trong tay hắn toả ra một nửa màu đỏ như máu, không chỉ như vậy, kiếm ý trật tự ở trên người hắn đột nhiên cũng có một nửa biến thành màu đỏ như máu.
Đại thiện và đại ác hợp thể!
Giờ phút này, trật tự của hắn đã tiến thêm một bước, cho dù không sử dụng sức mạnh tín ngưỡng, sức mạnh của hắn cũng tương đương với cảnh giới Văn Minh Chủ.
Mà ở đằng sau, sắc mặt Thần Ung và những người khác tái nhợt, ai nấy đều tuyệt vọng đến mức gục ngã, lúc này thực sự đã hối hận!
Tham lam hại người mà!
Sau một khắc, tại cổng thành Quan Huyên, hơn vạn người bị tra tấn, hàng nghìn người bị cưỡng bức lột da, sau đó lấy ánh lửa mặt trời chầm chậm thiêu đốt linh hồn, những tiếng hét thảm thiết đó, thực sự là chấn động thiên hạ.
Dưới bức tường thành có treo một tấm màn hình, bên trong màn hình đang trình chiếu mưu đồ bí mật của đám người Trâu Tần.
Nhìn thấy mưu đồ bí mật của đám người Trâu Tần ở trong màn hình, vô số bách tính tụ tập xung quanh đều tràn đầy phẫn nộ, sau đó tức giận gầm lên: “Tốt lắm, làm tốt lắm, thiêu chết đống súc sinh này...”
Trong đám người, Diệp Quân lặng lẽ nhìn hết thảy xung quanh, hồi lâu hắn nói: “Dùng thủ đoạn ác đối với người ác, có thể được người tốt ủng hộ”.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tiểu Tháp nói: “Cuối cùng cũng có thể phát triển tốt đẹp”.
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, đang suy nghĩ cái gì vậy? Làm sao có thể phát triển tốt được?”
Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu nhất của tinh hà, nhẹ nhàng nói: “Tháp gia, tất cả mưu kế của chủ nhân bút Đại Đạo cũng là Kinh Phá Bích, tất cả mưu kế của Toại Cổ Kim cô nương cũng là Kinh Phá Bích, hai người bọn họ đều dùng mưu trí để đoạt lấy Kinh Phá Bích này, điều này nói lên cái gì”.
Tiểu Tháp hỏi: “Điều này nói lên cái gì?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: "Điều này nói lên bọn họ không phải là bất khả chiến bại trong Vũ Trụ Chủ! Nói cách khác, nhất định còn có những đại đạo hàng đầu khác nắm giữ Kinh Phá Bích, nếu ngươi là bọn họ, ngươi sẽ làm gì?”
Tiểu Tháp nói: “Nếu ta là bọn họ, ta sẽ nương nhờ ngươi”.
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, từ cổ chí kim, triều đại nào cũng đều có một số quan to lạm quyền, kết cục của những quan to lạm quyền đó đều vô cùng thê thảm, vậy tại sao ngay từ đầu bọn họ lại không thành tâm cống hiến sức lực cho hoàng đế mà lại trở thành quan to lạm quyền?”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân cười nói: “Bởi vì hoàng đế không đủ mạnh để khiến bọn họ thực sự thuần phục, đúng như Toại Cổ Kim đã nói, nếu như là cô cô của ta muốn thiết lập trật tự, ai dám nói nửa lời? Nhưng ta lại khác, thực lực và mưu trí của ta vĩnh viễn không bằng bọn họ, ngươi để bọn họ đến thần phục ta, bọn họ làm sao can tâm? Hơn nữa, những người như họ cực kỳ kiêu ngạo, muốn họ thần phục, chỉ có sức mạnh và mưu trí của ngươi vượt qua bọn họ, khiến cho bọn họ không hề có một chút ý nghĩ phản kháng nào... Nhưng Tháp gia, ngươi nghĩ xem với chủ nhân bút Đại Đạo, cha của ta xuất sắc như vậy, hắn ta thần phục trước cha của ta chưa?”
Tiểu Tháp nhẹ nhàng thở dài.
Diệp Quân nói tiếp: “Cha ta xuất sắc như vậy, nhưng vẫn không thể khiến hắn ta, chủ nhân bút Đại Đạo thần phục, ngươi nói xem, ta sao dám nghĩ muốn hắn thần phục ta? Nếu ta dùng cô cô đi uy hiếp hắn ta, trước hết cô cô ta nhất định sẽ không làm loại chuyện này, bởi vì cô cô là người kiêu ngạo hơn cả bọn họ, nếu như ta yêu cầu cô cô làm như vậy vậy chính là ta không hiểu chuyện rồi sẽ khiến cô cô thất vọng, cũng sẽ khiến cho hắn ta chủ nhân của bút Đại Đạo coi thường”.
Tiểu Tháp nói: “Còn Toại Cổ Kim thì sao? Giữa ngươi và cô ta không có chút tình cảm nào sao?”
Diệp Quân khẽ mỉm cười nói: “Tháp gia, ngài cảm thấy Toại Cổ Kim cô nương như thế nào?”
Tiểu Tháp nói: “Rất lợi hại!”
Diệp Quân gật đầu: “Người lợi hại như cô ta sao có thể dễ dàng yêu một người đàn ông như vậy?”
Tiểu Tháp nói: “Nhưng Tĩnh Chiêu cũng rất thích ngươi mà!”