Người lên tiếng là một thiếu niên, thiếu niên ngồi phía cuối, trên người mặc chiếc áo dài màu mây, tự nhiên phóng khoáng.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về thiếu niên đó.
Đạo Tàng Thiên tất nhiên không xa lạ gì thiếu niên trước mặt này. Thiếu niên trước mặt này chính là một thiếu niên thiên tài được y chiêu mộ cách đây không lâu, tên là Tùy Vô Hàn.
Đạo Tàng Thiên cười nói: “Vô Hàn, ngươi tiếp tục nói đi.”
Thiếu niên tên Tùy Vô Hàn đứng dậy, y khẽ mỉm cười nói: “Người mà Thánh Cổ Kim lựa chọn tất nhiên không phải là người bình thường. Có thể nhìn ra từ hai điểm, chư vị hẳn đều biết, con đường dẫn đến thế giới bên dưới biển sinh mệnh có cấm chế nhân quả do một người xa lạ từ bên ngoài thế giới năm đó bày bố. Người bên trên không xuống được, người bên dưới càng khó lên, mà Thánh cô nương này không chỉ đi xuống, mà còn có thể đi lên được. Mọi người đã cẩn thận suy nghĩ về điểm đáng sợ này chưa?”
Ai nấy đều nhíu mày.
Tùy Vô Hàn lại tiếp tục nói: “Huống hồ, cô ta còn không phải lên một mình mà còn dẫn theo vô số sinh linh ở bên dưới cùng bay lên. Nói cách khác, cô ta nhất định đã có thể xem nhẹ đủ loại số phận nhân quả của Vạn Kiếp Tinh Vân, mà hiển nhiên cô ta không hề có năng lực đó, cũng chính là nói, điều này rất có khả năng có liên quan đến đứa trẻ đó.”
Sắc mặt của mọi người tối sầm lại.
Đạo Tàng Thiên đứng đầu nheo mắt lại.
Tùy Vô Hàn tiếp tục nói: “Trước mắt, Thánh Cổ Kim đi xuống, là một ván cờ, đi lên cũng là một ván cờ, mà vấn đề lớn nhất bây giờ của chúng ta là không biết người chơi bàn cờ này chỉ có cô ta, hay là còn người nào khác. Mà cha của đứa con trong bụng cô ta rốt cuộc đóng vai trò gì trong bàn cờ này? Con cờ? Hay là người chơi cờ?”
Đạo Nhân đột nhiên nói: “Cô ta không có năng lực để biến toàn bộ Cổ Vũ Trụ thành bàn cờ.”
Ông lão mặc nho bào cũng gật đầu: “Nếu cô ta có khả năng đó, thì cũng không cần phải giở âm mưu quỷ kế gì rồi.”
Còn có người nói: “Nếu cô ta dám tính kế Phạn Thiên Quốc, vậy chẳng phải quốc sư của Phạn Thiên Quốc ăn chay rồi hay sao.”
Có người nói theo: “Cô ta không có năng lực và cũng không dám.”
Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn đứng dậy, Tùy Vô Hàn trầm giọng nói: “Chư vị, cũng chính vì như vậy nên đây mà là điểm đáng sợ nhất.”
Mọi người lại nhìn y.
Sắc mặt Tùy Vô Hàn nghiêm trọng nói: “Tất cả chúng ta đều cho rằng cô ta sẽ không, và cũng không dám, càng không có khả năng… Nhưng, cô ta lại một mực làm như vậy, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là, trong tay cô ta đang nắm giữ con át chủ bài mà chúng ta không biết!”
Ai nấy đều nhíu mày lại.
Tùy Vô Hàn tiếp tục nói: “Ta nhận định con át chủ bài này nhất định có liên quan đến người đàn ông và đứa trẻ đó… Ta giả dụ nếu đứa trẻ đó và thế lực đằng sau người đàn ông đó, thực sự vượt qua dự đoán của chúng ta, mà chúng ta lại đi nhắm vào hắn… Kết quả chính là vướng vào Đại nhân quả.”
Ông lão mặc nho bào lập tức lắc đầu: “Giả dụ này của ngươi quá khoa trương rồi, nếu thế lực đằng sau thiếu niên đó thực sự đáng sợ như vậy thì cần gì phải lăn lộn ở bên dưới chứ?”
Đạo Nhân lại nói: “Nhưng nếu những gì Vô Hàn nói là thật… Vậy thì thế nào?”
Ông lão mặc nho bào mở miệng, nhưng lại không nói gì.
Ông ta không lựa chọn cãi đến cùng.
Dẫu sao, người ta cũng đã nói là giả dụ, nếu như.
Đạo nhân liếc nhìn Tùy Vô Hàn: “Vô Hàn suy nghĩ chu toàn hơn chúng ta nhiều, nếu là địch, thì tất nhiên chúng ta phải có một tính toán xấu nhất để tránh khinh địch, cuối cùng gây ra đại họa.”
Tùy Vô Hàn khiêm tốn đáp: “Cho dù ta không nhắc nhở, các tiền bối và Thiếu chủ cũng sẽ nghĩ đến. Đây là lần đầu tiên vãn bối tham dự hội nghị như thế này nên có phần kích động, vì vậy nói năng có phần hỗn xược, hy vọng chư vị tiền bối và Thiếu chủ lượng thứ.”
Dứt lời, y ngồi về chỗ.
Mọi người nhìn Tùy Vô Hàn, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ tán thưởng.
Đạo Tàng Thiên cười nói: “Vô Hàn đừng nghĩ nhiều, chỗ này của ta không có loại người hay đố kỵ. Hôm nay nếu đã là hội nghị, vậy thì tất nhiên phải biết gì nói nấy, ngươi còn ý kiến gì thì cứ việc nói ra.”
Tùy Vô Hàn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thiếu chủ, thuộc hạ cả gan hỏi một chút, người nhất định phải giết thiếu niên đó sao?”
Đạo Tàng Thiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Tùy Vô Hàn nói: “Thiếu chủ muốn giết hắn, không đơn thuần là để trút giận, mà là vì thể diện của dòng họ ta và đạo tâm của chính Thiếu chủ, đúng không?”
Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Tùy Vô Hàn, không nói gì.
Tùy Vô Hàn hơi cúi đầu, nhưng lại rất đúng mực.
“Ha ha!”
Đạo Tàng Thiên đột nhiên bật cười: “Vô Hàn, ngươi thực sự khiến ta bất ngờ.”
Tùy Vô Hàn nói: “Thiếu chủ, thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng, chúng ta bây giờ không thể động vào người này, không chỉ không thể động vào người này, mà chúng ta còn nên làm điều ngược lại.”
Đạo Tàng Thiên có phần tò mò: “Điều ngược lại sao?”
Tùy Vô Hàn gật đầu: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta muốn giết hắn, nhưng chúng ta sẽ không làm vậy, mà chúng ta trực tiếp lôi kéo hắn.”
Dứt lời, ai nấy đều kinh hãi.
Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn, không nói gì.
Tùy Vô Hàn trầm giọng nói: “Cho dù vị Thánh Cổ Kim kia bày bố như thế nào, đang mưu tính chuyện gì, nếu chúng ta trực tiếp lôi kéo hắn, thì có thể lập tức làm xáo trộn bày bố của cô ta. Không chỉ như vậy, còn có thể để cho người đời thấy được hoài bão và tầm nhìn lớn của Thiếu chủ.”