Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5753: "Không có người nhà



Người phụ nữ đẫy đà ngồi đối diện Tần nương nương nói: "Thằng nhóc Thiên Thần kia còn có anh trai à?"

Tần nương nương gật đầu: "Kết nghĩa thôi".

Người phụ nữ đẫy đà hiếu kỳ hỏi: "Anh trai nó làm gì?"

Tần nương nương đáp: "Mở thư viện".

Người phụ nữ đẫy đà ngạc nhiên hỏi: "Mở thư viện à... tên gì vậy?"

"Thư viện Quan Huyên!"

"Ôi mẹ ơi..."

"..."

Thiên Thần vừa rời khỏi hệ Ngân Hà thì đột nhiên chau mày lại, gã quay đầu nhìn sang bên phải, nơi đó chẳng biết tự khi nào đã có một người đàn ông đang đứng.

Thiên Thần nhìn người đàn ông đó, hơi đề phòng: "Ngươi là?"

Người đàn ông cười hỏi: "Ngươi là Thiên Thần?"

Thiên Thần gật đầu: "Các hạ là?"

Người đàn ông mỉm cười nói: "Ta được giao đến đón ngươi..."

Thiên Thần nghi ngờ hỏi: "Ai?"

Người đàn ông đáp: "Tần các chủ!"

...

Cầu vượt.

Như thường ngày, trên cầu vượt vẫn rất náo nhiệt, hen bên đều có người bày sạp bán.

Mà hôm nay trên cầu lại có rất đông người tụ tập, mọi người chen chúc đứng một chỗ, rướn người nhìn trái ngó phải, hình như đang đợi ai đó.

Không biết qua bao lâu, chợt có một người nói: "Từ Chân đến rồi".

Mọi người vội vã nhìn về phía xa, cách đó không xa có một cô gái đang chậm rãi đẩy xe đi về phía bên này, cô gái mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng tinh rộng thùng thình, ống tay rất lớn, ở dưới phối với một chiếc quần jean bó sát người. Vóc dáng cô ta vốn đã đẹp, nay mặc thêm quần bó càng tôn lên được đường nét uyển chuyển, vô cùng quyến rũ.

Cô ta còn đội thêm một chiếc mũ lông màu trắng, hai bên mũ có hai sợi dây len nối với cầu len rũ xuống, trên xe đẩy của cô có bày một vài túi hạt dưa, đậu phộng và đồ uống.

Từ Chân vừa xuất hiện, người xung quanh đã vội vàng vây lại xung quanh cô ta.

Mọi người chen chúc đứng quanh Từ Chân, mồm năm miệng mười nói huyên thuyên, khó mà nghe rõ được ai đang nói gì.

Lúc này, Từ Chân đột nhiên lén nhìn xung quanh, sau đó cô ta ôm một đống sách từ trong xe đẩy ra, thấy chồng sách kia, những người vây quanh cô ta lập tức sáng mắt, chỉ chốc lát sau đó, sách trên tay Từ Chân đã bị càn quét hết.

Lúc này, một cô bé khoảng chừng mười tám tuổi ôm sách bỗng đến vỗ vỗ Từ Chân, cô bé khẽ hỏi: "Chị Chân kí tên cho em được không?"

Từ Chân gật đầu cười.

Cô bé vội vã lấy bút ra rồi đưa sách bút cho Từ Chân, Từ Chân nhận lấy rồi kí tên mình lên.

"Tôi cũng muốn!"

"Tôi nữa, tôi cũng muốn..."

Phàm là người mua sách đứng ở đây ai cũng muốn được kí tên, Từ Chân cũng vừa cười vừa kí cho từng người.

Qua một lúc lâu, mọi người dần tản đi.

Một cô gái bày sạp bán cách Từ Chân không xa đột nhiên cười nói: "Chị Chân, lần nào chị cũng đến một mình, người nhà chị đâu?"

Từ Chân lắc đầu.

Cô gái nghi ngờ hỏi: "Không có người nhà?"

Từ Chân chỉ chỉ đầu mình: "Không nhớ gì cả".

Cô gái cau mày: "Mất trí nhớ à?"

Từ Chân chỉ cười, không nói gì.

Cô gái đang định nói tiếp thì bỗng có một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm cầm một bó hoa đi tới, gã đến trước mặt Từ Chân rồi bày ra vẻ thâm tình: "Từ Chân, tôi thích em..."

Từ Chân nhìn người đàn ông mặc âu phục: "Anh có phải họ Diệp không?"

Người đàn ông ngẩn ra, sau đó đáp: "Tôi họ Lý..."

Từ Chân lắc đầu.

Người đàn ông còn định nói gì đó thì Từ Chân đột nhiên vung tay lên, người đàn ông đã bị hất bay ra ngoài xa, cuối cùng rơi xuống đầm nước.

Cô gái bày sạp bên cạnh Từ Chân trợn mắt ngoác mồm: "Chị Chân mạnh ghê".

Từ Chân khẽ mỉm cười.

Cô gái chớp mắt hỏi: "Chị Chân hỏi gã có phải là họ Diệp không... nghĩa là sao vậy?"

Từ Chân khẽ đáp: "Có một người họ Diệp, hình như hắn nợ tôi thứ gì đó... Tôi đang chờ hắn đến tìm mình..."