Theo một loạt âm thanh được phát ra, một tia sáng âm u đột nhiên lóe lên, cỗ sức mạnh kia của Đạo Tiêu bị ép lui lại trong nháy mắt.
Đạo Tiêu nhíu mày, ông ta chậm rãi xoay người nhìn về phía xa xa, nơi đó, có một người phụ nữ đang từ từ đi tới.
Người đang đi tới, chính là Toại Cổ Kim.
Hôm nay Toại Cổ Kim mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, thanh lịch nhã nhặn, giống như một bông súng xanh.
Cô ta từ từ đi tới từ đằng xa, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Diệp Quân cũng đang nhìn cô ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Quân đột nhiên nở nụ cười: “Đã lâu không gặp”.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Hình như cũng không lâu lắm đâu”.
Diệp Quân cười ha ha.
“Thánh Cổ Kim! “
Đúng lúc này, Đạo Tiêu đang ở phía đằng xa đột nhiên nói: “Quả nhiên ngươi cùng một giuộc với hắn ta”.
Toại Cổ Kim xoay người nhìn về phía Đạo Tiêu: “Là chủ nhân bút Đại Đạo nói cho ngươi đứng không”.
Đạo Tiêu nhìn chằm chằm Thánh Cổ Kim, trong ánh mắt lộ ra sát ý lạnh như băng.
Đúng là chủ nhân bút Đại Đạo nói cho ông ta biết.
Thật ra, ngay từ đầu bọn họ cũng không biết ý đồ thật sự của Toại Cổ Kim, cũng thật sự cho rằng Toại Cổ Kim cũng muốn nhằm vào Diệp Quân, bởi vì bọn họ thật sự không tin loại nhân vật như Toại Cổ Kim thật sự sẽ lựa chọn người thuộc nền văn minh bên dưới.
Toại Cổ Kim quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Trong điện có một quyển “Kinh Phá Bích”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía tòa đại điện kia, lúc trước khi hắn chiến đầu với Đạo Tàng Thiên ở đây do sức mạnh của hai người rất lớn, nhưng cũng không thể phá hư được kiến trúc và thời không ở nơi này.
Nơi này có sức mạnh đặc biệt đang bảo vệ nó!
Diệp Quân đi về phía đại điện, nhưng lại bị Toại Cổ Kim ngăn lại.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Làm sao đột nhiên biến thành đồ ngốc rồi? Nếu dễ dàng đi vào như vậy thì sao lại đến lượt ngươi vào trước cơ chứ?”
Diệp Quân nhìn về phía tòa đại điện kia, im lặng, thời không ở nơi đó quả thật có chút quỷ dị, hơn nữa, ở bên trong tòa đại điện còn có một loại sức mạnh thần bí như có như không.
“Thánh Cổ Kim!”
Đúng lúc này, lại có một giọng nói đột nhiên truyền từ phía xa.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim ngẩng đầu nhìn lại, phía xa xa, có hai người đàn ông trung niên đang từ từ lại gần.
Chính là đế vương Phạn Thiên và quốc sư của nước Phạn Thiên.
Phạn Thiên nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: “Ta cũng rất bất ngờ, ngươi lại thật sự chọn một người đàn ông như vậy, hơn nữa lại còn mang thai”.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Phạn Thiên, ngươi thật sự tin tưởng chủ nhân bút Đại Đạo?”
Phạn Thiên mỉm cười nói: “Ta biết chủ nhân bút Đại Đạo muốn lợi dụng chúng ta, chắc chắn ngươi rất tò mò, tại sao ta biết ông ta đang lợi dụng chúng ta, lại còn muốn lựa chọn đi theo ông ta, đúng không?”
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm vào Phạn Thiên, không nói gì.
Phạn Thiên nở nụ cười: “Xem ra, sư phụ ngươi không hề nói cho ngươi biết sự thật”.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Những điều này đều không trọng yếu, bao gồm cả “Kinh Phá Bích” cũng không còn quan trọng nữa”.
Phạn Thiên gật đầu, “Đúng vậy”.
Hôm nay, bọn họ đều có mục đích riêng.
Hơn nữa, mỗi người đều cho rằng mình là quân át chủ bài vô địch.
Phạn Thiên quay đầu nhìn về phía đám người Tập Tiêu đứng cách Diệp Quân không xa: “Các vị hôm nay đã thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng, tại sao lại không rời đi?”
Tập Tiêu không sợ ông ta chút nào: “Đã đồng ý với người ta, sẽ giúp đánh một trận”.
Ở phía sau lưng y, mọi người cũng đang nở nụ cười: “Đánh một trận!”
Bọn họ người đông thế mạnh, đương nhiên là không sợ đám người Phạn Thiên đó.
Phạn Thiên nhẹ gật đầu: “Nếu các ngươi đã muốn đánh một trận, vậy thì chúng ta đánh một trận đi”.
Sau khi dứt lời, một loạt tiếng nổ đột nhiên truyền từ nơi cùng trời cuối đất đến, ngay sau đó, một loạt tia sét kéo đến, tốc độ cực kì nhanh, trong nháy mắt cũng đã xuất hiện tại nơi đây, đi theo loạt tia sét này tời đây, có một đạo khí tức uy áp đáng sợ đột nhiên bao phủ nơi này lại.
Trong ánh sáng tia lửa điện, là một người khổng lồ với thân hình cao lớn, hình thể của ông ta như một ngọn núi nhỏ, cầm trong tay một thanh cự kiếm, cảm giác cực kì áp bức.
Điều khiến Diệp Quân bất ngờ chính là, người khổng lồ này lại là Kẻ phá hư!
Mà đằng sau người khổng lồ này, từng đạo khí tức đột nhiên tiến đến cuồn cuộn như thủy triều.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía chân trời, mấy ngàn tên khổng lồ chạy nhanh đến, bọn họ tuy rằng không lớn bằng tên khổng lồ cầm đầu này, nhưng vẫn sừng sững như núi, từng đạo khí thế như dời núi lấp biển theo bước chân bọn họ đồng loạt phóng tới.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Cự Nhân Qua Nhung!”
Một chủng tộc mạnh mẽ!
Hắn đã xem tất cả tư liệu lịch sử trong nước Phạn Thiên, bởi vậy, cũng có chút hiểu biết về chủng tộc này, chủng tộc này có lịch sử lâu đời, đã xuất hiện từ rất sớm, còn xuất hiện sớm hơn vị kỳ nhân kia, có thể nói, bọn họ chính là một trong những cư dân bản địa của Vũ Trụ Chủ.
Khi hắn xem cuốn sách lịch sử cổ, trong cuốn sách lịch sử cổ đó có nói, Cự Nhân Qua Nhung này đã sớm bị tuyệt chủng......
Xem ra, không thể tin vào sử sách được!
Cái thứ đồ đó chỉ là do những người đi trước bịa ra để lừa những tên ngốc mà thôi!
Khi nhìn thấy Cự Nhân Qua Nhung, đôi lông mảy của những tên phạm nhân đã thoát khỏi Đạo Thương Đồ nhíu chặt lại.
Bọn họ vốn dĩ cho rằng sau khi vị kỳ nhân kia biến mất, bây giờ bọn họ đã thoát ra, vậy thì chắc chắn có thể càn quét tất cả mọi thứ, nhưng xem ra bây giờ bọn họ có đánh giá hơi thấp thực lực của thế lực bên ngoài rồi.
Đặc biệt là người cầm đầu Phạn Thiên và quốc sư còn có tên Đạo Tiêu kia, thực lực của bọn họ đúng là sâu không lường được.
Mà bây giờ lại có một đám cường giả như vậy!
Không ít tù nhân bốn mắt nhìn nhau, không biết đang suy nghĩ gì.