Có tiếng thứ gì vỡ vụn vang lên, chỉ thấy thời không nơi Chủ nhân bút đại đạo đang đứng nứt ra như một tấm gương mẻ.
Ông ta vung tay, phù văn vàng chóe tuôn ra, mang theo sức mạnh khổng lồ va chạm với mũi thương.
Ruỳnh!
Sóng xung kích khiến giới vực vốn đã khôi phục một lần nữa sụp đổ, đồng thời đẩy những người khác ra xa.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim nhờ có Nhị Nha ngăn cho nên không bị gì.
Toại Cổ Kim không khỏi kinh ngạc khi thấy cô gái bé nhỏ này làm điều đó dễ dàng như vậy.
Nhị Nha quay lại, nói: “Ngươi chỉ cần sinh em bé, sau này có ta và Tiểu Bạch nuôi hộ!"
Diệp Quân vừa mở miệng thì nghe Toại Cổ Kim đáp ứng: “Được”.
Làm hắn cứng đờ như tượng.
Thôi nát!
Để Nhị Nha và Tiểu Bạch nuôi trẻ con... còn không bằng đưa Tháp gia nuôi!
Nhị Nha nghe vậy thì cười he he đến là vui vẻ, Tiểu Bạch cũng hí hửng vung tay.
Toại Cổ Kim lộ ra một nụ cười xinh đẹp. Tuy hai người này trông không đáng tin lắm nhưng nếu được đi theo họ thì sẽ là phúc phận của đứa bé này.
Cô ta chưa từng nghĩ đến việc để nó thừa kế vũ trụ Quan Huyên, bởi vì đây là một vòng xoáy khổng lồ mang theo nhân quả và phiền phức vô tận chứ không phải điềm lành gì.
Nhưng nếu đi theo Nhị Nha và Tiểu Bạch, sau này có là ai lên làm Viện trưởng thư viện thì cũng không động vào được một sợi tóc của đứa bé.
Tuy thời gian tiếp xúc không lâu nhưng Toại Cổ Kim đã nhận ra địa vị của hai người này thông qua cách họ cư xử với Diệp Quân.
Ầm!
Có âm thanh trầm thấp vang lên bốn phía. Toại Cổ Kim ngẩng đầu, thấy Chủ nhân bút đại đạo bị thương mang chém bay đi hơn nghìn trượng.
Tia thứ hai lập tức lao tới khi ông ta vừa đứng vững, đập nát số phù văn màu vàng.
Chủ nhân bút đại đạo nhắm mắt, siết chặt hai nắm tay, gọi một chùm tia sáng vàng tuôn ra từ trong người.
Ruỳnh!
An Ninh Tịnh trở về vị trí, đôi tay nhẹ nhàng vung thương. Thương thế vô hình túa ra nhào về phía chùm sáng.
Chủ nhân bút đại đạo ngưng tụ chùm sáng vào nắm tay rồi tung cú đấm, ngăn lại mũi thương.
Áp chế đại đạo!
Nhưng trường thương lại tỏa ra thương mang đại đạo mới, chớp mắt lại lật ngược tình thế mà áp đảo lại bên kia.
Cánh tay phải nứt ra, Chủ nhân bút đại đạo lùi lại mấy nghìn trượng, hoảng hốt nói: “Ngươi... ngươi rốt cuộc đã đến bước này”.
An Ninh Tịnh lạnh lùng không đáp.
Chủ nhân bút đại đạo chợt cười phá lên: “Hay cho An võ thần! Bao năm qua ta đã xem nhẹ ngươi rồi! Lợi hại!"
An Ninh Tịnh vẫn im lặng, chỉ ném thương tới trước.
Chủ nhân bút đại đạo cong ngón tay, gọi ra đạo mang hai màu đen trắng cản nó lại. An Ninh Tịnh biến mất tại chỗ, chỉ chớp mắt đã lao tới.
Rầm!
Ông ta bay véo ra ngoài trong ánh mắt kinh gạc của người khác, sau đó bị nhấn chìm giữa một loạt bóng mờ.
Bốp bốp bốp!
Tiếng nổ liên tục vang lên khi Chủ nhân bút đại đạo ăn đòn bầm dập.
Ai nấy đều xúc động ra mặt.
Diệp Quân cũng sợ hết hồn, không ngờ An tiền bối lại đáng sợ đến thế.
Toại Cổ Kim cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới vị An cô nương này lại có thể hành hung Chủ nhân bút đại đạo dữ dội đến vậy.
"An tỷ hay quá!"
Nhị Nha cười lớn.
Tiểu Bạch hớn hở vung vẩy móng vuốt.
Đồ vừa quan sát vừa lầm bầm: “An cô nương mạnh lên không ít”.
Mạc Niệm Niệm cười: “Đây vẫn chưa phải sức mạnh thật sự của cô ấy”.
Đồ cong môi: “Đương nhiên”.
Mạc Niệm Niệm lại chuyển hướng sang Chủ nhân bút đại đạo: “Ông ta cũng vậy”.
Bên kia, sắc mặt nhóm Phạn Thiên trở nên xấu xí. Không ngờ ô dù của Diệp Quân lại mạnh đến thế, lại còn nhiều người chưa ra tay, đừng nói ai cũng là cường giả cỡ này chứ?
Họ nhìn Nhị Nha và Mạc Niệm Niệm mà không thấy được cảnh giới, không biết sâu cạn thế nào.