Chỉ bằng một cái liếc mắt, ông ta đã nhìn thấu sự đặc biệt của hắn.
Nếu hắn chết thì thế giới này là thật, tất cả đều là vô định, không có gì là vĩnh viễn hay đã được sắp xếp. Nếu hắn không chết thì sự 'không chết' này đã được định trước, nghĩa là tất cả sự thật đều là giả.
Kết cục đã có trước thì quá trình ra sao cũng là vô nghĩa, chỉ có nghĩa với những ai tự định nghĩa nó.
Lấy sức mạnh của người đàn ông này, muốn giết Diệp Quân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong khoảnh khắc được Toại Cổ Kim kéo ra sau, bản thân Diệp Quân cũng đã phát giác được nguy hiểm. Cảm giác ấy thoắt cái biến thành cái chết đang đến gần hơn bao giờ hết, chân thực hơn bao giờ hết.
Hắn biết mình sẽ chết.
Tử vong đang tiếp cận hắn ở khoảng cách gần nhất từng có.
Tuy có Toại Cổ Kim đứng trước nhưng sức mạnh của người đàn ông kia lại vòng qua cô ta, hay nói đúng hơn là ông ta và Diệp Quân đã tiến vào một điểm thời không.
Đó là thứ nằm trên cả Hư Thời Không.
Là nơi tiếp giáp giữa thật và giả.
Cũng là nơi ông ta từng ngộ đạo, trở nên vô địch.
Chỉ với một chiêu đã kéo Diệp Quân phải vào đó. Toại Cổ Kim nhìn thân hình người đàn ông nhòe đi mà tái mặt, không giấu nghề nữa mà vung tay muốn chạm vào điểm tiếp giáp kia, nào ngờ vừa tiếp xúc đã bị một sức mạnh vô hình bắn ngược ra.
Sắc mặt cô ta trắng bệch như giấy.
Bên kia, Diệp Quân không ngồi chờ chết mà lập tức sử dụng sức mạnh tín ngưỡng.
Sức mạnh màu nhạt thuần khiết nhất ồ ạt tràn ra.
Ba loại huyết mạch cũng sôi trào.
Kiếm Thanh Huyền mang theo tất cả mà vung lên, tạo ra thứ kiếm ý ai nấy đều cảm nhận được.
Nó khóa lại số thời không vô cùng tận.
Người ở ngoài đều khiếp sợ.
Khi thấy uy lực của nó đã đạt đến Phá Hư.
Mà hắn vẫn còn quá trẻ.
Điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là vô cùng đáng sợ.
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng bất ngờ nhưng lập tức nhận ra đây là vì Diệp Quân đã lén tu luyện trong tháp.
Ông ta sa sầm mặt.
Diệp Quân đã biết khôn mà học cách lợi dụng tháp, cũng may ông ta không cho hắn quá nhiều thời gian, bằng không cũng không biết hắn sẽ đạt đến trình độ nào nữa.
Thấy người đàn ông kia ra tay, Diệp Quân biết ngay hắn chỉ có một cơ hội. Trong lòng hắn cũng có một giọng nói mách rằng hắn có dùng mọi khả năng cũng không thể thắng.
Hắn bây giờ không phải đối thủ của ông ta.
Nhưng thế thì sao?
Đã có kiếm thì phải rút.
Khi so tài, nếu hắn không bằng người ta thì sẵn sàng nhận thua, không có gì mất mặt.
Nhưng đây là quyết định sinh tử.
Hắn có thể chết, nhưng không thể sợ chết.
Diệp Quân nhìn thấy mũi kiếm của mình đâm vào đầu ngón tay người đàn ông, sau đó hoàn toàn xuyên thấu.
Sai thời không rồi!
Ông ta không tồn tại ở điểm tiếp giáp này, mà là ở một tầng cao hơn nữa!
Tất cả mọi người đã đánh giá thấp ông ta.
Vào khoảnh khắc kiếm Thanh Huyền chém hụt, Diệp Quân cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ lạ tràn vào cơ thể, và thế giới bắt đầu mơ hồ.
Đây không phải cái chết!
Ai chết rồi cũng sẽ có kiếp sau, nhưng hắn là đang bị thế giới không rõ thật giả này xóa sổ.
Người này muốn hoàn toàn xóa dấu vết của hắn!
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng bắt được hắn rồi kéo nhẹ, vậy mà Diệp Quân lại được kéo khỏi thời không kia, trở lại giới vực.
Hắn quay đầu, thấy một người đàn ông áo trắng mỉm cười.
Là cha!
Hắn cười toe toét
Bên kia, đối thủ của hắn ung dung mỉm cười: “Giết ngươi, cũng được thôi”.