Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5795: Có thấy mệt không



Diệp Quân tò mò hỏi: “Bọn họ đi đâu chơi vậy cha?"

Diệp Huyên cười: “Chừng nào mạnh lên đi rồi biết”.

Diệp Quân: “...”

Diệp Huyên lại nói với Diệp Thanh Thanh và Đồ: “Đợi ta xử lý việc của thằng nhóc này xong rồi sẽ dẫn các muội đi một nơi”.

Người sau gật đầu: “Được”.

Người trước hầm hừ, cũng không biết đang cáu vì cái gì.

Diệp Huyên quay sang Mạc Niệm Niệm: “Niệm tỷ, mình nói chuyện chút đi”.

Bà ấy gật đầu: “Được thôi”.

Rồi xuất hiện bên cạnh ông ấy.

Diệp Huyên hỏi Toại Cổ Kim: “Cô nương này cũng đi cùng chứ?"

Cô ta gật đầu.

Thế là đoàn người cất bước đi. Diệp Huyên hỏi: “Mọi người thấy chủ nhân bút Đại Đạo thế nào?"

Toại Cổ Kim: “Ông ta tin rằng mình sẽ thắng”.

Diệp Huyên gật đầu: “Kiến thức của ông ta cũng xấp xỉ Thanh Nhi”.



Diệp Quân giật mình: “Ngang với cô cô sao?"

Diệp Huyên cười: “Ừ, nghe hết hồn luôn đúng không?"

Diệp Quân: “Dạ”.

Diệp Huyên lại nói: “Nói đúng ra thì ông ta cũng chỉ sợ mỗi Thanh Nhi mà thôi”.

Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Diệp Huyên: “Con định hỏi ông nội thì sao đúng không?"

Diệp Quân gật.

Diệp Huyên: “Chẳng lẽ con còn chưa phát hiện ông nội chỉ quan tâm đến con chứ không màng đến trật tự của con?"

Diệp Quân không nói gì.

Đúng là ông nội chưa từng thảo luận với hắn về trật tự, thậm chí còn có ý muốn làm ô dù cho hắn dựa dẫm.

Diệp Huyên tiếp tục: “Mục tiêu của cha và Tiêu Dao đại ca khác với chủ nhân bút Đại Đạo nên bọn họ gần như không có mâu thuẫn. Thanh Nhi thì khác”.

Hai mắt Diệp Quân sáng lên: “Cô cô ủng hộ con thành lập trật tự đúng không?"

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.

Diệp Quân cười khà khà.

Mạc Niệm Niệm khẽ cong môi. Thằng bé ngốc, cô cô con ủng hộ con là vì cha con ủng hộ con đó.

Còn một nguyên nhân khác mà chỉ Diệp Huyên biết, đó là Thanh Nhi đang ấp ủ một kế hoạch lớn.

Ông ấy hỏi Diệp Quân: “Con có tự tin sẽ thắng được chủ nhân bút Đại Đạo không?"

Hắn nói thẳng: “Dạ không”.

Chỉ có ngu mới dám vỗ ngực nói rằng mình sẽ chiến thắng trăm phần trăm.

Ngày nào hắn cũng rủa ông ta, nhưng cũng biết ông ta đáng sợ thế nào.

Diệp Huyên cười: “Không tự tin nhưng vẫn đồng ý, vậy là con đã chuẩn bị dốc toàn lực cho một lần này, đúng chứ?"

Diệp Quân gật đầu. Cha hắn đã nói giữa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo thế nào cũng phải định ra kết quả, bằng không thì ngày nào cũng bị ông ta chỉ điểm cho người tới làm phiền thì không chịu nổi.

Diệp Huyên: “Lần này sẽ không ai giúp con hết, biết chứ?"

Thấy ông ấy nghiêm túc, Diệp Quân gật đầu.

"Chỉ cần ông ta không kéo bầy kéo đàn tới thì con có thua cũng chịu”.

Diệp Huyên cười: “Được, không chỉ con mà chúng ta cũng sẵn sàng chịu thua. Đàn ông mà, thắng được thì cũng thua được”.

Diệp Quân gật liên tục: “Cha là tấm gương cho con đó!"

Tiểu Tháp: “...”

"Ha ha ha!"

Diệp Huyên cười phá lên, vỗ vai con mình đầy yêu thương: “Ta biết con đây là đang nói thật lòng chứ không phải nịnh bợ”.

Mọi người: “...”

Mạc Niệm Niệm lắc đầu cười.

Diệp Huyên vươn tay triệu hồi quyển Phá Bích Kinh của Diệp Quân ra, nói: “Con cũng biết vị lão ca kia vừa có tài vừa có nhiều ý tưởng mới độc đáo, hãy nghiên cứu thật kỹ quyển sách này, nó sẽ giúp con rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Con biết rồi”.

Diệp Huyên: “Có thấy mệt không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không mệt”.

Hắn thoáng dừng lại: “Vì con có một người cha tuyệt vời”.

"Ha ha ha!"

Diệp Huyên lại cười phá lên.

Diệp Quân chần chừ: “Cha à, thật ra ông nội cũng tuyệt lắm đó. Ông là người ngoài lạnh trong nóng, không giỏi thể hiện tình cảm. Ông thương con chẳng phải là để cho cha nhìn hay sao?"

Phận làm cháu vốn không có quyền lên tiếng về việc giữa cha ông, nhưng hắn nghĩ mình vẫn có trách nhiệm giúp gia đình hòa hảo với nhau hơn.

Diệp Huyên cười cười, đương nhiên hiểu ý con trai, bèn vỗ vai hắn: “Hôm nào rảnh, ba đời nhà mình đi uống một ly!"

Diệp Quân nói theo bản năng: “Đi câu lạc bộ Vô Biên ấy!"