Toại Cổ Kim lại nói: “Thầy, vũ trụ chưa bao giờ được thống nhất hoàn toàn, trong “Luận Đại Đạo” của người có ghi lại trật tự và sự hưng vong của vô số nền văn minh, nhưng nó không có ghi chép gì về một nền văn minh vũ trụ thống nhất, bây giờ vừa lúc lại có cơ hội này, không phải sao?
Phạn viện trưởng lại im lặng.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Ta biết thầy sợ sau khi vũ trụ này thống nhất sẽ xuất hiện thêm nhiều chuyện đáng sợ... Nhưng chắc hẳn thầy cũng biết rằng chúng ta không thể không làm chỉ vì sợ, dù chúng ta không làm thì sau này cũng sẽ có người làm, mà người khác làm thì không bằng để hắn làm, dù sao thì hắn nhất định sẽ không hiến tế tất cả chúng sinh!”
Phạn viện trưởng thấp giọng thở dài.
Ông ta hoàn toàn không có sự lựa chọn.
Ông ta không vào Nội Các, những học sinh ở học viện đế quốc cũng chắc chắn không thể sống, bây giờ Toại Cổ Kim chưa hề xuống tay với những học sinh học viện đế quốc cũng vì ông ta.
Mà những học sinh học viện đế quốc cũng chỉ có ông ta mới dạy được.
Sau khi Toại Cổ Kim thấy Phạn viện trưởng, cô ta đã hiểu ý của đối phương, không nói gì nữa, cô ta hành lễ sau đó xoay người rời đi.
Phạn viện trưởng đột nhiên nói: “Nha đầu, dù là Phạn Thiên Quốc hay dòng họ Đạo Thương thì bây giờ bọn họ cũng không thể đối kháng với ngươi được nữa, cho nên...”
Toại Cổ Kim nói: “Học sinh biết rồi, ta sẽ có bọn họ cơ hội đầu hàng.”
Nói xong, người đã biến mất ở đằng xa.
Mà không bao lâu sau, tin tức dòng họ Đạo Thương bị tàn sát đã truyền tới...
Vũ Trụ Chủ đổi trời!
Vô số người khiếp sợ, không ngờ rằng chỉ trong một ngày, tam đại thế lực Vũ Trụ Chủ này đã biến thành lực lượng duy nhất của Thánh Vương Điện.
Mà ngày hôm sau, Toại Cổ Kim quyết định thành lập thư viện, cô ta không chỉ thành lập một tòa thư viện mà lập ra một lúc bốn toà thư viện Quan Huyên, Thánh Vương Điện một tòa, dòng họ Đạo Thương một tòa, Phạn Thiên Quốc một tòa, ở vị trí trung tâm còn lại, cô ta còn thành lập một tòa cho Vũ Trụ Chủ, hơn nữa còn là tòa lớn nhất, đủ để chứa hàng triệu học viên.
Tòa thư viện Quan Huyên này không tuyển học viên riêng, chỉ có những học viên hàng đầu của ba tòa thư viện Quan Huyên khác vượt qua cuộc thi mới đủ điều kiện vào tòa thư viện này.
Vì vậy mà tòa thư viện này cũng được gọi là tổng viện Vũ Trụ Chủ!
Sau khi diệt Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, toàn bộ Vũ Trụ Chủ không phản đối tiếng nói của Toại Cổ Kim nữa, vì vậy cô ta đã thống nhất toàn bộ Vũ Trụ Chủ trong một thời gian vô cùng ngắn, không chỉ như vậy, cô ta còn nhanh chóng tiếp nhận hệ thống tình báo của Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, sau khi có hệ thống tình báo khổng lồ như vậy, cô ta bắt đầu chiêu mộ nhân tài khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ!
Nhân tài!
Muốn lập trật tự ở Vũ Trụ Chủ này phải có nhân tài, cô ta phải chiêu mộ tất cả nhân tài trong Vũ Trụ Chủ về dưới trướng mình.
Tốc độ hành động của Toại Cổ Kim thật sự rất nhanh, chưa tới nửa tháng, thư viện Quan Huyên đã trở thành thế lực mạnh nhất Vũ Trụ Chủ hiện tại, cùng lúc đó, Quan Huyên Pháp của Diệp Quân cũng bắt đầu phổ cập khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ, nếu muốn vào thư viện Quan Huyên trước tiên phải tu Quan Huyên Pháp...
Có người phản đối nhưng cũng có người ủng hộ.
Người phản đối chính là một số tàn dư của Phạn Thiên Quốc và dòng họ Đạo Thương, còn người ủng hộ chính là những thế lực vừa và nhỏ trong Vũ Trụ Chủ.
Vì Toại Cổ Kim đặt tất cả công pháp thần công của Phạn Thiên Quốc, dòng họ Đạo Thương và Thánh Vương Điện ở thư viện Quan Huyên, muốn tu luyện công pháp tốt nhất hiện tại của Vũ Trụ Chủ chỉ có thể gia nhập thư viện Quan Huyên, dưới tình huống này, người muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên nhiều không tưởng...
Trừ điều này ra, Toại Cổ Kim cũng bắt đầu hoàn thiện hệ thống nội bộ của thư viện Quan Huyên, vì thư viện thật sự quá lớn, nhất định phải có một quy định tốt mới có thể ràng buộc được nhân viên nội bộ, muốn thống trị thiên hạ thì trước tiên phải thống trị được thư viện, nhân tài trong thư viện mới có tư cách thống trị thiên hạ.
Đối với nhân viên nội bộ thư viện Quan Huyên, những quy định mà Toại Cổ Kim lập ra có thể nói rằng vô cùng nghiêm khắc, vì cô ta biết, vấn đề tham nhũng tuyệt đối không được xảy ra, một khi xảy ra thì kèm theo sẽ là vô số rắc rối.
Hôm đó, một người đàn ông dẫn một đám học viên thư viện Quan Huyên tới học viện đế quốc, học viện đế quốc hiện giờ đã rút lui hết, tất cả nhân viên đã được định.
Người đàn ông tới đây chính là Chu Trần.
Trên đường, bên cạnh y, một người đàn ông đột nhiên nhìn những học sinh học viện đế quốc xung quanh, cười nói: “Ban đầu lúc chúng ta tới, những người này có thể nói là vô cùng kiêu ngạo, mà bây giờ, người nào cũng giống như cà tím phơi sương, trông không còn chút thần khí nào, trông thật hả dạ, ha ha...”
Sau lưng y, một đám học viên cũng bật cười.
Chu Trần nhíu mày, y dừng bước, quay đầu nhìn về phía mọi người: “Không phải bọn họ sợ chúng ta mà là sợ Toại chủ, sợ viện trưởng, chúng ta có thể tới đây thuận lợi thế này chẳng qua là ỷ vào thế của bọn họ mà thôi, không có viện trưởng và Toại chủ, trước mặt người ta, chúng ta cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, lúc nào mà các người có thể dùng bản lĩnh của mình khiến bọn họ thật sự bội phục các người, đó mới là bản lĩnh thật sự!”
Nụ cười của mọi người cũng dần vụt tắt.
Chu Trần tiếp tục nói: “Vả lại, bây giờ bọn họ đã là học sinh thư viện Quan Huyên, với thiên phú và tiềm năng của bọn họ, đưa vào trong thư viện Quan Huyên bọn họ vẫn là cấp cao nhất, thư viện chú trọng tới sự công bằng, bọn họ chỉ cần thật lòng quy thuận thư viện, với thiên phú và thực lực của mình, bọn họ sẽ từng phút từng giây chèn ép chúng ta... Nếu hôm nay bọn ta ỷ thế hiếp người, khi đó nếu người ta trả thù, chúng ta có thể chịu được sao?”
Tất cả mọi người đều không dám nói lại.
Chu Trần tiếp tục nói: “Làm người kỵ nhất là chó cậy gần nhà, tiểu nhân đắc chí... Đợi khi gặp được đạo sư và học sinh của thư viện cũng đều phải tôn trọng một chút, hành vi gây mất đoàn kết tuyệt đối không thể có!”