Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5806: Bài kiểm tra đây rồi!



Tất cả mọi người xung quanh đều bị hành động lần này của Diệp Quân làm bối rối.

Thế cũng được sao?

Mọi người nhìn Diệp Quân như đang nhìn quái vật, thật là muốn chửi tục. Không phải chỉ đẹp trai chút thôi à? Phụ nữ bây giờ đều nông cạn thế sao?

Còn Diệp Quân thì hơi cúi người, hắn không quỳ xuống, cố gắng giữ đúng giới hạn, nhưng vẫn rất có phép tắc, vì hắn biết trong lòng những người ngồi ở vị trí cao như thế, ngươi càng tỏ vẻ thấp hèn thì sẽ càng bị coi thường, ngược lại nếu ngươi đúng mực, người ta có thể sẽ coi trọng ngươi hơn một chút.

Người phụ nữ kia cũng không nói lời nào mà xoay người đi về phía xa.

Mà mấy người quản lý của quặng cổ vội vàng cung kính đi theo.

Lúc này, một người đàn ông đi tới bên cạnh Diệp Quân, người đàn ông này tên Chiêm Nguyên, chính là người đàn ông tạo phản kia. Gã ta lặng lẽ đặt một lệnh bài vào tay Diệp Quân: “Huynh đệ, sau khi đi ra ngoài, xin cậu đưa cho người của Tiên Vân Các”.

Diệp Quân không từ chối, hắn cất lệnh bài, sau đó đi về phía xa, đi một lúc, hắn bỗng quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở cách đó không xa.

Thấy Diệp Quân nhìn mình, chủ nhân bút Đại Đạo sa sầm mặt, mẹ kiếp, tên này muốn giết chết ông ta!

Không được, ông ta phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây.

Vì ông ta biết, một khi Diệp Quân rời khỏi đây, hắn nhất định sẽ nghĩ cách trở lại giết chết ông ta.

Phải trốn!

Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo cảm thấy áp lực.



Mẹ kiếp!

Ông ta càng nghĩ càng giận, không ngờ tên khốn này lại rời khỏi đây theo cách đó.

Nhan sắc thật sự quan trọng thế sao?

Đám phụ nữ nông cạn!

Diệp Quân đi theo mấy người kia từ xa, rõ ràng cấp bậc của người phụ nữ rất cao, cô ta đi đằng trước, tất cả mọi người đi theo sau lưng, vô cùng cung kính.

Người phụ nữ liên tục quan sát tình huống xung quanh.

Một lát sau, cô ta bỗng dừng lại, một chủ quản vội vàng đi tới bên cạnh người phụ nữ, nét mặt người phụ nữ vô cùng lạnh lùng: “Mười năm, phải đào hết quặng Tinh Linh ở nơi này trong vòng mười năm”.

Chủ quản kia nghe thấy thế thì sắc mặt nhất thời thay đổi: “Đại nhân, việc này…”

Người phụ nữ nói: “Tiền tuyến chiến đấu căng thẳng, cần vật tư, ta sẽ phái thêm một vài người đến giúp ngươi, trong vòng muời năm, nếu ngươi không khai thác hết quặng Tinh Linh ở nơi này thì tự tìm chỗ chôn mình đi”.

Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.

Sắc mặt chủ quản kia trắng bệch như tờ giấy.

Một lát sau, trong quặng mỏ vang lên tiếng gầm gừ của chủ quản: “Đào, đào nhanh lên…”

Một đám tù nhân tiếp tục làm việc.

Còn Diệp Quân thì đi theo người phụ nữ đến một trận pháp dịch chuyển rất lớn, trận pháp truyền tống khởi động, một tia kim quang bao phủ lấy mọi người, chỉ trong nháy mắt, mọi người đã tiến vào trong thông đạo dịch chuyển.

Trên đường đi, người phụ nữ dẫn đầu, không nói một lời, chỉ luôn nhìn thẳng về phía trước.

Đương nhiên Diệp Quân không dám chủ động lên tiếng, hắn cung kính đi ở phía sau, chờ đợi cơ hội.

Hắn không định trốn, vì trên tay và chân hắn vẫn còn dây xích, tu vi bị hạn chế, hoàn toàn không thể trốn thoát được.

Đương nhiên dù tu vi không bị hạn chê thì e rằng hắn cũng không trốn thoát được.

Bây giờ thực lực của hắn suy yếu khá nghiêm trọng, vì thế vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Cứ thế, không biết đã trải qua bao lâu, một tia sáng trắng xuất hiện trước mặt, sau khi đi qua tia sáng trắng kia, Diệp Quân và mọi người xuất hiện trước một phủ đệ, phủ đệ lơ lửng trước không trung, ít nhất rộng mấy chút nghìn mẫu đất, cục kỳ hùng vĩ và rộng lớn.

Sau khi Diệp Quân tiến vào trong cùng với mấy người kia, người phụ nữ biến mất, một ông lão trước mặt nhìn thoáng qua hắn: “Đợi ở đây”.

Sau khi nói xong, ông lão kia đã dẫn theo những người còn lại cùng biến mất.

Diệp Quân hơi cạn lời.

Nhưng cũng hết cách, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở đây.

Hắn cảm thấy Mạc Sơn Hà lão huynh nói rất đúng, làm người phải khiêm tốn, phải khiêm tốn…

Cứ thế, Diệp Quân đợi đến ngày thứ hai.

Một ông lão đi tới trước mặt hắn: “Đi theo ta”.

Sau đó, ông ta xoay người đi về phía xa.

Diệp Quân đi theo, ông lão dẫn hắn đến trước một lầu các nhỏ: “Vào đi”.

Diệp Quân đang muốn đi vào thì ông lão chợt nói: “Không được nhìn thẳng vào đại nhân, hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Sau đó, hắn đi vào.

Vừa vào trong, Diệp Quân đã ngửi thấy một mùi thơm, ánh sáng trong điện hơi mờ tối, trông có vẻ hơi nặng nề.

Có một cô gái đứng ở chỗ không xa trước mặt hắn, đang nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt cô ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người khác khó chịu.

Diệp Quân cúi chào: “Đại nhân”.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi nói đi, nếu ta nghe cảm thấy không hài lòng, ta sẽ tìm người chôn ngươi”.

Bài kiểm tra đây rồi!

Diệp Quân cất lời: “Muốn sống”.

Nét mặt cô gái không chút cảm xúc.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý xuất hiện: “Ta là kiếm tu”.

Diệp Quân tiếp tục: “Cô nương, không giấu gì cô, ta là thiếu chủ của nhà họ Dương ở Vũ Trụ Chủ, vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên bị người nhà lưu đày đến đây lịch luyện, do một ít hiểu lầm nên ta trở thành tù nhân. Không còn cách nào khác, ta muốn thoát ra ngoài nên mới cố ý thu hút sự chú ý của cô nương, muốn nhờ cô nương để ra ngoài”.