Diệp Quân: “Ta cho rằng mắt nhìn đại cục của đại nhân không nên nhỏ nhen như vậy”.
Tang Hàn nheo mắt, phóng ra khí thế hùng hậu phủ lên Diệp Quân.
Làm hắn có cảm giác như đang bị ngàn vạn đỉnh núi đè bẹp, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, không chút yếu thế.
Ở chung với cô gái này một thời gian, hắn biết cô ta là một nhân vật ưu tú, tuyệt đối không cho phép người khác khiêu khích mình, đồng thời cũng không ưa những kẻ chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Hắn lại càng không thể như vậy để tránh làm mất giá trị trong mắt cô ta.
Nói một câu đơn giản, phụ nữ ấy mà, không thể quá nuông chiều được.
Diệp Quân: “Có người muốn tạo phản chống lại Đế quốc chắc chắn là có lý do, ta nghĩ đại nhân muốn biết nó là gì. Tạm thời chúng ta không cần bàn đến, ta chỉ cho rằng người có chí lớn bao la như đại nhân không nên xoắn xuýt vì chuyện nhỏ nhặt này”.
Tang Hàn: “Ngươi cho rằng tạo phản là chuyện nhỏ?"
Diệp Quân: “Bọn họ so với đại nhân đều là vặt vãnh chứ đừng nói so với Đế quốc. Nếu muốn, ngài có thể quét sạch họ bất kỳ lúc nào, đúng chứ?"
Tang Hàn: “Vậy ngươi nói xem vì sao ta không nên làm vậy?"
Diệp Quân: “Hai nguyên nhân: hoặc thả dây câu cá lớn, hoặc cố tình nuôi giặc”.
Tang Hàn nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân tiếp tục: “Ta có ý tưởng này, không biết đại nhân có muốn nghe?"
Tang Hàn: “Nói”.
Diệp Quân: “Ta đã tiếp xúc với y. Thế lực tạo phản của họ so với đại nhân đơn giản chỉ là trò trẻ con, khó làm nên chuyện, nhưng một khi họ tập hợp được nhiều người hơn thì cũng khó mà xem thường. Vì sao? Nguyên nhân căn bản là vì chế độ Đế quốc chưa hoàn thiện, cán cân lợi ích đang nghiêng về thế gia và tông môn. Người ở tầng lớp dưới sống trong vô vọng, dần sinh ra oán hận”.
Tang Hàn: “Xem ra ta đã xem thường ngươi, mà ngươi cũng to gan lớn mật, cái gì cũng dám nói. Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi?"
Diệp Quân: “Muốn ở bên đại nhân thì phải thành thật chứ không được giả dối, nên ta nghĩ gì sẽ bẩm báo đúng sự thật. Nếu đại nhân muốn ta nói lời dễ nghe thì cũng được thôi”.
Tang Hàn: “Tiếp tục”.
Diệp Quân: “Để giải quyết triệt để thì cũng đơn giản, đó là phân phối lợi ích hợp lý. Chỉ cần người bên dưới có đường ra, có hy vọng thì sẽ không nghĩ về việc làm phản nữa, ngược lại còn có thể để đại nhân lợi dụng”.
Tang Hàn: “Phân phối hợp lý là thế nào?"
Diệp Quân nói ngay: “Cải cách!"
Tang Hàn nheo mắt.
Diệp Quân tiếp tục: “Đương nhiên không thể làm ngay được. Việc cần kíp trước mắt là giúp Đế quốc chiến thắng. Nếu đại nhân tin ta thì hãy để ta tiếp xúc với những người kia, ta sẽ tìm cách ổn định họ, để họ không gây sự trong khoảng thời gian này”.
Tang Hàn: “Ngươi biết họ là người thế nào không?"
Diệp Quân: “Biết”.
Tang Hàn nhíu mày: “Biết?"
Diệp Quân gật đầu: “Ta ở với y tầm mười năm, cái gì y cũng nói hết”.
Tang Hàn: “Vì sao?"
Diệp Quân: “Thứ nhất, y cho rằng hai chúng ta không thể nào toàn mạng rời đi. Thứ hai, ta nói ta cũng muốn tạo phản”.
Tang Hàn cạn lời.
Diệp Quân hỏi: “Ta nói tiếp được không đại nhân?"
Tang Hàn: “Nói đi”.
Diệp Quân: “Ta có biết một chút về chế độ của Đế quốc ta, và phát hiện một tệ đoạn rất lớn”.
Hắn nhìn Tang Hàn, thấy cô ta đang nhìn lại, bèn tiếp tục.
"Hoàng thất là giai cấp đứng đầu, là quý tộc cao cấp nhất Đế quốc, hưởng thụ ưu đãi xa hoa, tuy cả năm không làm việc gì cũng có thể sống sung sướng. Một Thân vương nằm chơi xơi nước cũng lãnh được ít nhất một triệu Tinh Linh Tinh một năm, mà Đế quốc có tầm một trăm hai mươi Thân vương. Bên dưới còn có Quận vương, dưới nữa là thế gia đại tộc và tông môn, những thế lực quản lý mạch kinh tế của Đế quốc. Những ngành nghề làm ra tiền nhất đều nằm trong tay họ”.
Hắn thoáng dừng lại: “Nói đơn giản, người giàu chết đi vẫn giàu, kẻ nghèo chết vẫn hoàn nghèo. Đã vậy họ còn chặn đường thăng tiến, như kiểu bình dân Đế quốc phải có được cơ duyên nghìn năm một thuở mới có thể ló mặt ra, bằng không thì... Ta đã điều tra được, cái gọi là 'rút thăm phúc lợi' cũng là một trò bịp bợm nhằm vào người tầng lớp dưới”.
Hắn lại nhìn Tang Hàn: “Tiếp tục nhé?"
Cô ta không đáp.
Một âm thanh bỗng vang lên trong đầu cô ta: “Giết hắn! Hắn đã biết quá nhiều, không thể giữ lại!"