Hắn đi rồi, giọng nói bí ẩn kia lại vang lên trong đầu Tang Hàn: “Rốt cuộc hắn định làm gì?"
Cô ta nhàn nhạt hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn thế nào?"
Giọng nói: “Tuyệt đối bất phàm. Chưa nói đến kế hoạch, nội thái độ thản nhiên của hắn trước ngươi đã không phải chuyện người thường làm được. Hắn đã thấy nhiều việc đời rồi”.
Tang Hàn: “Còn gì nữa?"
Giọng nói: “Hắn quá bí ẩn, ta đề nghị tiêu diệt để phòng hậu hoạn”.
Tang Hàn lắc đầu: “Hắn có tài”.
Giọng nói: “Nếu hắn cam tâm tình nguyện hiến sức cho ngươi thì đương nhiên nên trọng dụng, vấn đề là hắn sẽ không chịu làm phó cho người khác, nên...”
Tang Hàn: “Người tài thế này mới càng khó được”.
Giọng nói kia im lặng.
Tang Hàn lại hỏi: “Những gì hắn nói về chế độ, ngươi thấy sao?"
Giọng nói: “Không có cách nhìn chuẩn xác cho việc này”.
Tang Hàn: “Nhưng hắn nói đúng, không phải ư?"
Giọng nói giật mình: “Ngươi...”
Tang Hàn: “Sở dĩ ta nghĩ vậy là vì Bệ hạ cũng nhận ra vấn đề này. Trước kia chúng còn chưa trở thành tệ đoan như hôm nay, nhưng giờ đây chiến tranh nổ ra, ta mới phát hiện Hoàng thất phiền phức thế nào. Ta được biết Bệ hạ đã có ý định phái thành viên Hoàng thất đến chiến trường. Nói cách khác, một khi chiến tranh kết thúc, Bệ hạ có thể sẽ chọn đi theo cải cách, khi ấy đốc chủ các tỉnh như chúng ta tất nhiên phải hưởng ứng”.
Giọng nói: “Ngươi giữ lại hắn là để chờ ngày ấy?"
Tang Hàn gật đầu.
Giọng nói: “Nếu bệ hạ không cải cách thì sao?"
Tang Hàn nhíu mày: “Thì Đế quốc sẽ ngày càng xuống dốc”.
Giọng nói: “Bệ hạ không cải cách thì ngươi cũng tuyệt đối đừng nói ra. Một khi lên tiếng thì chẳng khác gì đắc tội toàn bộ Hoàng thất và thế gia tông môn”.
Tang Hàn đương nhiên biết điều này nên không nói gì.
Khi ấy, cô ta sẽ trở thành kẻ thù chung của giới quyền quý.
Tang Hàn ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
Thanh niên kia sở hữu những kiến thức khiến cô ta bất ngờ.
Nhưng cô ta biết người này có mục đích riêng.
Cô ta lắc đầu. Không nghĩ nhiều nữa, vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
...
Diệp Quân phấn khích vô cùng. Một khi Tang Hàn đã đồng ý thì việc thành lập thư viện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ cần làm được thì xem như hắn đã có một bước tiến nhỏ.
Nhưng thế cục nơi này rắc rối phức tạp nên phải vô cùng cẩn thận, chỉ cần sẩy chân thôi là sẽ vạn kiếp bất phục.
Hắn biết kẻ địch của hắn là tất cả mọi người chứ không phải chỉ chủ nhân bút Đại Đạo.
Phải phòng bị không chỉ Tổng đốc Tang Hàn mà còn cả những kẻ thù của cô ta.
Phải biết dè chừng, đi bước nào chắc bước ấy.
Dù có thành lập được thư viện cũng không thể tuyên truyền Quan Huyên Pháp ngay được.
Không những thế, hắn còn phải tìm cách đề cao sức mạnh. Giờ đây không có tín ngưỡng và kiếm Thanh huyền nên hắn có hơi yếu, nếu gặp phải cường giả thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Sức mạnh luôn là quan trọng nhất, dù ở bất kỳ đâu.
Giờ đây hắn chỉ có thể mượn sức Tang Hàn để phát triển trước.
Muốn lập thư viện thì phải có thương nhân tài trợ, thế là Diệp Quân tìm đến Tần Vân.
Trong đại điện.
Tần Vân kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn lập thư viện?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Tần Vân: “Là ý của Tổng đốc?"
Diệp Quân: “Ngài ấy muốn đào tạo nhân tài cho riêng mình, ông cũng hiểu mà”.
Ông cũng hiểu mà.
Bốn chứ này khiến Tần Vân vốn không nghĩ nhiều chợt giật mình. Tổng đốc bồi dưỡng người tài làm gì? Chẳng lẽ là...
Ông ta toát mồ hôi lạnh.
Diệp Quân thấy vậy thì biết ông ta nghĩ sai hướng, cười nói: “Ông nghĩ đi đâu vậy? Tổng đốc lập thư viện là để đào tạo nhân tài cho bản thân và Đế quốc. Người do mình đào tạo ra thì nghe lời mình, ông nói xem có đúng không?"
Tần Vân nhẹ nhõm trở lại: “Cũng phải”.
Diệp Quân: “Nhưng ngài ấy không thể đích thân làm được, bằng không sẽ bị chú ý nên mới giao cho ta. Mà ta thì lạ nước lạ cái, không biết bắt đầu từ đâu. Tần lão quen biết rộng nên giúp ta nhé?"
Tần Vân nghe vậy thì phấn khởi, xem như mình cuối cùng cũng được trọng dụng. Ông ta suy nghĩ một hồi: “Để lập thư viện thì trước tiên phải chọn vị trí rồi chọn giáo sư. Vị trí thì không cần lăn tăn, nhưng giáo sư thì...”
Ông ta nhìn Diệp Quân: “Phải chọn người thật giỏi mới có thể thu hút học sinh.
Diệp Quân: “Việc này thì ta có cách”.
Tần Vân tò mò: “Cách gì?"
Diệp Quân mỉm cười: “Nhờ Tổng đốc làm Hiệu trưởng danh dự”.
"Hay!"
Tần Vân la lên: “Nếu ngài Tổng đốc đồng ý ra mặt thì không còn gì tốt hơn nữa! Tiền bạc thì Diệp công tử không phải bận tâm, tất cả để ta lo”.
Diệp Quân cười: “Vậy thì cảm ơn ông”.
Tần Vân ra vẻ chần chừ.
Diệp Quân: “Tần lão có gì cứ việc nói. Người nhà cả, không cần phải úp úp mở mở”.
Tần Vân dè dặt: “Chuyện là... ta có đứa cháu gái rất xinh đẹp, công tử xem...”