Trên đường Diệp Quân và Tần Tuyết đi về phủ Tổng Đốc, trong tay hắn cầm tài liệu vừa được phê duyệt.
Diệp Quân không nói gì.
Tần Tuyết cũng không nói gì.
Bầu trời đầy sao, đường phố vắng lặng.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, mồ hôi ta ướt đẫm rồi”.
Tiểu Tháp nói: “Đây là hiện tượng rất bình thường, không phải sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Là hiện tượng rất bình thường… Ngươi nói xem, một ngày nào đó vũ trụ Quan Huyên của ta cũng sẽ thế này sao?”
Tiểu Tháp không do dự nói: “Ừ”.
Diệp Quân gật đầu: “Quả thật”.
Tiểu Tháp nói: “Nơi có người thì sẽ có nhiều hiện tượng, cho dù có luật pháp nhưng mọi người cũng sẽ lách luật”.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết, không sao, cứ từ từ, không nhất định phải làm đến mức hoàn hảo, dù sao cố gắng hết sức là được”.
Lúc này Tần Tuyết bỗng nói: “Chuyện tiếp theo cứ để ông nội ta xử lý đi”.
Diệp Quân nhìn Tần Tuyết: “Còn chuyện gì à?”
Tần Tuyết nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ như thế là thành công rồi sao?”
Diệp Quân sầm mặt: “Vẫn còn chuyện khác à?”
Tần Tuyết bình tĩnh nói: “Nếu phía trên không có người lên tiếng thì sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng nếu có người lên tiếng thì sẽ không có chuyện gì”.
Cô ta dừng lại, sau đó nói: “Nhiều khi như thế này, việc gì chỉ cần một câu thì có thể giải quyết sẽ không khó, không thể giải quyết, có chết cũng không giải quyết được”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Tần Tuyết nói: “Ta về Tần phủ trước đây”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra vẫn phải được Tang Hàn ủng hộ…”
Nói rồi hắn nhanh chân biến mất vào trong bóng đêm.
…
Tần phủ.
Trong sân, Tần Vân nằm trên ghế, Tần Tuyết ở phía sau đấm vai cho ông ta.
Tần Vân nói: “Sao rồi?”
Tần Tuyết nói: “Hắn không phải người tầm thường”.
Tần Vân hỏi: “Tại sao lại nói thế?”
Tần Tuyết nói: “Phong thái, phong thái trên người hắn không phải là thứ mà người bình thường có thể có, người này chắc chắn là người có chức vụ cao lâu năm mới có thể có được. Hơn nữa, hắn cũng không biết nhiều về thế đời… nói cách khác, hắn không phải là người tự mình đi lên từ dưới tầng đáy lên, chắc hắn là người thuộc thế hệ thứ hai”.
Tần Vân khẽ gật đầu: “Ta tiếp xúc với hắn, ta cảm thấy hắn thật đáng sợ, sự đáng sợ này không phải là do hắn thông minh, mà là do phong thái của hắn. Con có biết không? Hắn đối mặt với “sự sỉ nhục” của nhà họ Quân, nhưng hắn lại không để lộ chút cảm xúc nào, không tức giận… Lúc đó ta nghĩ có hai nguyên nhân khiến hắn không tức giận, thứ nhất là trong lòng tức giận nhưng lại không thể hiện ra ngoài; thứ hai là hắn căn bản không xem thế lực nhà họ Quân là gì cả…”
Tần Tuyết im lặng một lúc rồi nói: “Ông nội, ông mở thư viện làm gì thế?”
Tần Vân lắc đầu: “Không biết, hắn nói là ý của thống đốc đại nhân, nhưng ta biết tên nhóc này đang gạt ta”.
Tần Tuyết nói: “Cháu cứ thấy hắn là một người nguy hiểm”.
Tần Vân cười nói: “Hắn quả thật là một người nguy hiểm, nhưng cũng là một người tốt, tính cách của hắn khá tốt, chúng ta kết giao với hắn, chỉ cần không làm gì đắc tội hắn trước, hắn sẽ không làm hại chúng ta, ta rất có lòng tin về điều này”.
Tần Tuyết nói: “Nhưng tốt bụng cũng là điểm yếu của một người”.
Tần Vân lắc đầu: “Với người bình thường thì là vậy, nhưng nếu một người không hề lương thiện, chắc chắn là phải cách xa ra…”
Tần Tuyết nói: “Cháu hiểu rồi”.
Tần Vân nói tiếp: “Cháu đi theo hắn, xây thư viện giúp hắn, thể hiện tài năng của cháu, cuối cùng hắn nhất định sẽ tiến cử cháu cho Tang Hàn. Chỉ cần có thể vào phủ Tổng Đốc, đó sẽ là một chuyện lớn với nhà họ Tần chúng ta”.
Tần Vân gật đầu.
Tần Vân lại nói: “Nhóc con, trở thành người của thống đốc đại nhân, đây sẽ là cơ hội cuối cùng của cháu, cháu có hiểu ý ta không?”
Tần Tuyết gật đầu: “Cháu hiểu ạ”.
Thân là con cháu của gia tộc lớn, nhất là con gái, nếu cô ta không nổi bật thì kết cục cuối cùng sẽ trở thành vật hy sinh, bị gia tộc gả vào gia tộc khác để kết thông gia.
Cô ta là người may mắn, vì Tần Vân sẵn sàng cho cô ta cơ hội để chứng minh bản thân.
Gia tộc cho ngươi nguồn lực, nếu người có thể đứng lên, gia tộc nhất định sẽ cố gắng đào tạo ngươi, nhưng nếu ngươi không thể làm được gì thì cũng hết cách rồi, chỉ có thể thành thật kết hôn và sinh con.
…
Sau khi quay lại phủ Tổng Đốc, Diệp Quân bắt đầu tu luyện.
Chuyện thư viện khác bận nhưng cũng không thể trì hoãn việc tu luyện.
Hắn bắt đầu dung hợp kiếm đạo của mình với Hư thời không đó, chỉ cần thành công thì thực lực của hắn có thể tăng lên rất nhiều.
Tiếc là bây giờ hắn không thể vào Tiểu Tháp tu luyện, nếu không hắn có thể đột phá ngay.
Diệp Quân bỗng nói: “Không biết bây giờ chủ nhân Bút Đại Đạo đang làm gì”.
Tiểu Tháp nói: “Đầu óc tên đó thông minh, có lẽ lúc này sống tốt lắm”.
Diệp Quân gật đầu, mặc dù hắn phái người đi điều tra đối phương, nhưng cũng không phát hiện được gì, quyền hạn của hắn vẫn là quá nhỏ, không thể huy động vài bộ phận tình báo nòng cốt của Tang Hàn.
Không nghĩ đến chủ nhân Bút Đại Đạo nữa, Diệp Quân bắt đầu chuyên tâm tu luyện.