Những ngày sau đó, khi khắp Đế quốc đang điên cuồng tổng động viên, vô số cường giả hối hả chạy về Đế Đô thì Diệp Quân lại ở lì trong phủ Cửu điện hạ, ngoại trừ tu luyện chỉ có đọc sách để hiểu triệt để về Đế quốc và Thiên gia.
Lịch sử Đế quốc đã kéo dài hơn mười tỉ năm, người sáng lập ra nó - Cơ Vô Tiên - là một nhân vật truyền ký, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng thống nhất vũ trụ và lập ra Đế quốc khổng lồ.
Cảnh giới tu luyện thể tu cao nhất ở Đế quốc là Giới Ngoại, nhưng nó khác với Giới Ngoại mà vị kỳ nhân kia tạo ra. Người kia sau khi thăm dò hư không thì đã nắm được nó trong tay, có thể tùy ý phá hủy, sau đó đã tiếp xúc được với 'Chân' - cũng chính là điểm thời không màu trắng người này từng thấy trong Hư thời không.
Điều đáng nói là vị kỳ nhân kia lúc ấy còn ở trong một vùng thời không còn cao hơn nữa, nghĩa là khi ông ta muốn giết hắn thì đã vượt khỏi cảnh giới Giới Ngoại, lại còn nhờ cha mà lĩnh ngộ được cái mới.
Nên hắn cho rằng sức mạnh thật sự của người kia đã nằm ngoài Giới Ngoại rất xa.
Mà Giới Ngoại tại nơi này lại không phải quan điểm Hư và Chân của người kia mà chỉ là một cảnh giới. Ai có thể tiếp xúc đến thời không kia, mượn dùng điểm trắng kia, người đó đã đạt đến Giới Ngoại.
Nói đơn giản lại, Giới Ngoại của vụ kỳ nhân kia càng sâu hơn, có hẳn lý luận hoàn chỉnh để nâng đỡ; còn Giới Ngoại của Đế quốc thì chỉ là cảnh giới không liên quan gì đến Hư và Chân.
Sự khác biệt trong đó là rất lớn. Người kia không chỉ đang nghiên cứu cảnh giới mà là về cả thế giới.
Diệp Quân đi đến kết luận là Giới Ngoại của người kia càng đáng sợ hơn. Chỉ cần hắn có thể hiểu hết Phá Bích Kinh - thứ mà chủ nhân bút đại đạo cũng thèm muốn - thì sẽ mạnh hơn cường giả nơi này.
Thế là hắn dốc sức tu luyện, tìm hiểu.
Tiếc rằng không có kiếm Thanh Huyền thì tu luyện Hư thời không khó như lên trời. Nhờ có kiếm làm môi giới mà hắn có thể dung hợp với bất kỳ thời không nào, giờ không có nên Hư thời không căn bản không thèm quan tâm đến hắn.
Cũng may tâm tính hắn không tệ nên không nóng nảy, lại còn thay đổi lối nghĩ, không một mực muốn kết hợp với Hư thời không nữa mà phải nghiên cứu nó trước, đợi hiểu hết đi rồi hãy dung hợp.
Nhờ Phá Bích Kinh mà nó cũng không bài xích hắn, để cho hắn tiến vào bất kỳ lúc nào.
Ở nơi đó, tất cả đều là hư ảo, giả tưởng, vô thực như mộng.
Cảm giác như đang ở trong gương.
Không có gì là thật.
Thời không này cho hắn một cảm giác kỳ lạ, vừa thật vừa ảo, quái dị vô cùng.
Diệp Quân ngồi xếp bằng, lẳng lặng cảm thụ nó. Bỗng hắn nhíu mày: “Sao ta lại phải dung hợp với nó cơ chứ?"
Tiểu Tháp: “Là sao?"
Diệp Quân cười: “Trước giờ ta luôn dùng kiếm đạo của mình dung hợp để tạo ra cái mới, nhưng ta quên rằng Hư thời không này vô cùng vô tận, cho dù có sức mạnh tín ngưỡng cũng chưa chắc dung hợp được với nó, nói chi là kiếm đạo bây giờ”.
Tiểu Tháp: “Vậy ngươi...”
Diệp Quân nhắm mắt lại: “Ta sẽ không dung hợp... mà là hấp thụ!"
Tiểu Tháp: “Không thể nào! Ngươi không có kiếm Thanh Huyền thì làm sao làm được!"
Diệp Quân: “Ta không có sức mạnh tín ngưỡng, nhưng ta có...”
Sắc mặt hắn vặn vẹo đi khi khởi động ba loại huyết mạch trùm lên Hư thời không.
Tiểu Tháp: “Đại ca à, huyết mạch làm gì chiếm đoạn thời không được? Ngươi đừng có ráng mà bật hack nhé, vô lý lắm!"
Diệp Quân: “Tháp gia, vì sao chủ nhân bút đại đạo lại trở thành Quốc sư được?"
Tiểu Tháp: “Vì hắn học sâu biết rộng, chinh phục được Hoàng đế cũng là hợp lý”.
Diệp Quân gật đầu: “Vì ông ta lợi dụng trí nhớ từ bản thể, cũng là lẽ tất nhiên, vậy thì tại sao ta không thể tận dụng ưu thế của mình?"
Tiểu Tháp không hiểu: “Là sao?"
Diệp Quân nhắm mắt lại, thao túng ba loại huyết mạch tạo thành một hình người cao lớn vạn trượng lơ lửng trong Hư thời không, khuếch tán sức mạnh ra ngoài.
Tiểu Tháp hỏi lại: “Ngươi định làm cái gì đấy?"
Chỉ nghe giọng Diệp Quân vang lên như sấm dậy: “Ta dùng huyết mạch dòng chính nhà họ Dương mà thề, phàm là ai giúp Diệp Quân ta đột phá, ông nội ta Dương Diệp sẽ nợ một ân tình, cha ta Diệp Huyên nợ một ân tình, mẹ ta Tần Quan nợ một ân tình”.
Tiểu Tháp: “...”
Hư thời không im phăng phắc.
Tiểu Tháp: “Đại ca à, cái này không được đâu!"
Ruỳnh!
Bỗng hàng loạt luồng sức mạnh thời không ồ ạt tuôn ra từ khắp nơi trong Hư thời không, tràn vào cơ thể Diệp Quân.
Hắn chiếm đoạt chúng.
Không tha dù chỉ một mảnh.
"Vãi lờ!"
Tiểu Tháp ngây người.
Diệp Quân tiếp tục siết tay lại. Chỉ Phá Hư thôi vẫn không đủ!
Hắn phải tiếp xúc được với Chân!
Phải đạt đến Giới Ngoại!
Hắn không có thời gian tu luyện, chủ nhân bút đại đạo sẽ không cho hắn cơ hội.
Hắn hít vào một hơi thật sâu: “Ai giúp ta đến Giới Ngoại, ta dùng danh nghĩa của cha ta thề... Cô cô ta nợ ngươi một ân tình!"
Tiểu Tháp: “...”
Véo!
Một điểm sáng xuất hiện trong Hư thời không.
Nơi tiếp giáp giữa Hư và Chân!
Là thời không ở trên Hư thời không!
Nơi vị kỳ nhân kia đạt đến vô địch.
Càng ngạc nhiên hơn là một con đường chủ động xuất hiện, trải dài từ điểm sáng đến dưới chân Diệp Quân.
Vưu Liêm nãy giờ vẫn quan sát hắn nhíu mày càng chặt.