Đầu tiên phải làm nhiệm vụ, sau đó mới nhận được thần vật…
Lúc trước không phải sẽ lấy thần vật trước rồi mới làm nhiệm vụ à?
Sao quy trình lại thay đổi rồi?
Giọng nói bí ẩn kia chợt vang lên: “Không phải là ta không tin ngươi, chủ yếu là… ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân đen mặt.
Dù cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hắn cũng có thể hiểu được, đúng vậy, lỡ như cầm đao của người ta xong lại không làm việc thì…
Người ta lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Được rồi!”
Người kia cười nói: “Cảm ơn, đúng rồi, bây giờ con đường này không được thái bình cho lắm, các ngươi phải cẩn thận, nhớ là tuyệt đối đừng rời khỏi đường chính dù vì bất cứ lý do gì, hiện tại đang là thời khắc bóng tối, vô cùng nguy hiểm”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở”.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua thanh đao với vẻ lưu luyến.
Đây chắc chắn là một món thần khí siêu cấp!
Đế khí!
Nước Tu Du!
Hắn thầm ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, thanh đao kia bỗng chậm rãi biến mất, thần ấn trấn quốc rơi xuống trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân nhận lấy nó.
Ba người tiếp tục tiến về phía trước.
Diệp Quân bỗng nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông biết thần khí đó không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Không biết”.
Diệp Quân cười nói: “Mục đích chính ông đến đây là vì thần khí đó đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Nếu đã biết đến món thần khí đó thì đương nhiên phải đến xem thử rồi”.
Diệp Quân chợt nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông và Mật Phật đã quen biết nhau từ rất lâu rồi đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo híp mắt.
Diệp Quân cười nói: “Chắc hẳn chúng ta đi vào đây không phải ngoài ý muốn nhỉ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Không có chứng cứ thì đừng ăn nói bậy bạ, cũng như việc bây giờ ta không nói ngươi dựa vào người nhà vậy, chúng ta đều không có chứng cứ”.
Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế thật”.
Trời đã sắp sáng, nhưng đúng vào lúc này, xung quanh lại ngày càng u ám hơn.
Bóng tối vô tận!
Vì thần thức không thể nào di chuyển, nên họ cũng không thể nhìn thấy rõ những khu vực tối đen kia.
Cũng may ba người đều không phải người bình thường, vì thế dù khắp nơi ở đây đều có vẻ kỳ quái, nhưng họ đều rất bình tĩnh.
Sau khi đi chưa bao lâu, bên cạnh đường chính phía xa bỗng xuất hiện ánh đèn.
Ba người nhất thời nhíu mày.
Bên cạnh đường chính cách đó không xa có một bà lão đang đứng, bà lão cầm đèn lồng, ánh sáng mờ tối, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lão, trông đáng sợ một cách lạ thường.
Ba người đi về phía xa, bà lão cầm đèn lồng nhìn chằm chằm họ, trên mặt bỗng xuất hiện nụ cười kỳ quái.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm đối phương: “Mẹ kiếp, đây là thế giới tu hành, ngươi giả ma hù ai vậy? Có não không?”