Chương 808
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”
Tiểu Tháp bỗng tò mò hỏi: “Nó nói gì?”
Diệp Quân nghiêm túc trả lời: “Nó bảo nhờ Tháp gia giúp, cho ít công pháp võ kỹ gì đó, ít nhất là mấy loại cấp Giản ấy!”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Bớt nói nhảm với ông đây đi! Ngươi xấu xa lắm, ngươi và cha ngươi…”
Nói đến đây, nó không nói nữa.
Diệp Quân hơi tò mò: “Tháp gia, trước đây cha ta cũng xấu xa lắm sao?”
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Không xấu!”
Nhưng trong lòng nó thầm nói thêm: “Mới lạ đấy!”
Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Tháp gia, ta phải làm thế nào mới đạt được đến Đại Kiếm Đế?”
Tiểu Tháp trầm mặc rất rất lâu mới trả lời: “Ngươi đừng nên có tâm thái như thế này. Cảnh giới kiếm đạo có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra, càng không được vội vàng. Tu là để đắc đạo, phải theo đuổi; lĩnh ngộ là để làm sáng tỏ vấn đề, phải có trí tuệ. Nếu trong lòng có chấp niệm thì sẽ trở nên tầm thường. Thế nên ngươi nên giữ được tâm thái bình thường, không để chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân. Tâm nguyện lúc đầu không thay đổi mới có thể vô địch”.
Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, vị tiền bối này nói hay thật!”
Tiểu Tháp buột miệng nói: “Đúng là bà ấy nói rất…”
Nói đến đây nó vội dừng lại!
Mẹ kiếp!
Lại mắc bẫy của thằng nhóc khốn nạn này nữa rồi!
Diệp Quân mỉm cười, hắn không nói gì mà chỉ bình tâm cẩn thận cảm ngộ lời nói vừa nãy.
Cảnh giới kiếm đạo có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra. Tu là để đắc đạo, phải theo đuổi; lĩnh ngộ là để làm sáng tỏ vấn đề, phải có trí tuệ.
Trong tháp, giọng nói bí ẩn khẽ nói: “Kiếm Hành Đạo, đúng là dễ phá hoại tâm cảnh của hắn!”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ta không dám nói gì đâu!”
Giọng nói bí ẩn cười nói: “Nhưng may là thằng nhóc này tâm tính cực tốt, biết tự ràng buộc, thế nên dù có thanh thần kiếm nghịch thiên như kiếm Hành Đạo, hắn cũng chưa từng tự cao, ngược lại lúc nào cũng tự nhắc bản thân phải cố gắng, đúng là hiếm thấy”.
Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi muốn nhận hắn làm đồ đệ không?”
Sau một hồi im lặng, giọng nói bí ẩn: “Hắn đã đi trên con đường vô địch rồi!”
Tiểu Tháp: “Thì có liên quan gì? Ngươi vẫn có thể dạy hắn mà!”
Giọng nói bí ẩn: “Ngươi có phát hiện ra không, có lẽ thật sự chỉ có cô thằng nhóc này mới đủ tư cách dạy hắn…”
Tiểu Tháp trầm lặng.
…
Tại Nam Uyển trong thư viện Quan Huyên.
Diệp Quan Chỉ đặt tờ báo Quan Huyên trong tay xuống, sau đó thuận thế nằm lên ghế dài, hai mắt cô ấy chầm chậm khép lại, gió thổi góc váy bay bay.
Bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà lão kia trầm giọng nói: “Không ngờ cậu ấy đã là Đại Kiếm Đế!”