Có vẻ trước khi Vỹ Chu Đào đến, Tần Quốc Trường đã làm hành động gì đó đối với Cao Khiêm. Hắn ban đầu tỏ ra vô cùng kháng cự, nhưng bị cái nhìn chết chóc của anh xiên toạc nổi khiếp đảm, không cần đến vũ lực một lần nào nữa, gục đầu xuống sàn bắt đầu 'uống rượu'.
Vỹ Chu Đào nhăn mặt làm nước mặt rơi xuống, da gà da vịt nổi khắp người, run lẩy bẩy. Tần Quốc Trường được nước liên tiếp vỗ vào mông cô, ép đầu cô vào ngực cùng đứng dậy, thuận chân đá vào đầu Cao Khiêm khiến hắn bật ngửa ra sau, lạnh lùng hừ nhạt: "Có tố chất!"
Sắc mặt Cao Khiêm đen ngòm như than chì, đôi mắt sắc như đầu đạn, từ từ ngẩng lên nhìn hai thân ảnh một thấp một cao lớn sánh vai bên nhau, khi hai người đi khuất, gương mặt người phụ nữ u ám xám đen không chứa nổi một tia nộ khí, chỉ có khinh thường và ghê tởm..
"M-Miao.. e-em tới đây khi nào?"
Miao liếc mắt nhìn qua cô gái trần truồng ngồi trong góc phòng suốt từ đầu đến cuối vẫn luôn lén nhìn về phía mình, cô nàng không trả lời, trực tiếp quay lưng đi.
Thứ kinh hãi nhất đối với Cao Khiêm lúc này không phải là bị đánh, bị đuổi hay tác động vật lí nào lên người hắn, mà chính sự lạnh nhạt qua ánh mắt của vị hôn thê khiến hắn khiếp đảm.
Vỹ Chu Đào thẩn thờ nằm trên giường đắp chăn bông ấm áp, bên gò má phả lên hơi thở đều đều nhè nhẹ, vòng tay to lớn bao bọc lấy thân cô, duy chỉ còn lại dưới chân là thiếu hơi ấm.
Tần Quốc Trường xử lí xong việc đã nhắm mắt ngủ, còn xem cô là một cái gối ôm bằng da thịt như đã từng nói.
Vỹ Chu Đào không dám nhúc nhích, nằm im thinh thít dù muốn lăn cũng không dám.
Trời đêm đông hôm nay không lạnh, ngược lại còn có chút nóng..
Cô chỉ dám đảo tròng mắt ngó xung quanh, nhất mực là một cử động nhỏ cũng không làm ồn.
Tần Quốc Trường đối xử rất tốt với 'cái gối ôm', cho cô nằm lên tay, ôm cô trong lòng, cho cô đắp chăn ấm, thi thoảng anh mơ thấy gì đó giật mình mơ màng liền xoa lưng dỗ dành cô.
Trong khi anh mới là người khó ngủ.
Người khó ngủ thật sự (là cô) lần đầu nằm cùng chăn gối với đàn ông mà còn không phải người nhà, cảm thấy cũng không có gì khẩn trương, cũng giống như ngủ cùng bạn cùng phòng, khác mỗi việc không thể động tay động chân thoải mái.
Không biết trôi qua bao lâu, mí mắt Vỹ Chu Đào mới miễn cưỡng nặng nề khép lại, chậm chạp chìm vào giấc ngủ.
Không quá lâu, chưa kịp ngủ sâu, cô lại bị quấy rầy.
Tần Quốc Trường lôi nhẹ thân cô gần đến mức không có khoảng cách; cô không có ý kiến, ngoan ngoãn nằm im ổn định với bổn phận của mình.
Bất ngờ, mờ môi tương đối mềm mại khẽ khàn phủ lên trán cô, tiếp đến bàn tay to vuốt ve tấm lưng cô, môi anh lại chạm đến chóp mũi, gò má và gần khoé môi đang như tê dại.
Mắt Vỹ Chu Đào mở toang quác, điểm nhìn chỉ có hõm cổ tinh tế gợi cảm của người đàn ông. Bàn tay hắn rất ấm, dịu dàng cũng hệt như nâng niu cành hoa, miết qua gò má bầu bĩnh của cô, xong rề rà vuốt ve xuống eo, hắn dụi vào tóc cô, từ từ hôn xuống cổ, chôn mặt ở xương quai xanh của cô một lúc thật lâu.
Vỹ Chu Đào vẫn không dám lên tiếng. Cũng có thể vì quá kinh ngạc trước hành động 'mộng du' của anh, cô nghĩ đến việc đánh thức anh sẽ khiến anh mất mặt, anh sẽ xấu hổ xong không dám trò chuyện với cô thêm lần nào nữa.
Cũng là 'người xấu hổ' bị 'người mộng du' âu yếm thành đỏ như con tôm luộc, lồng ngực phập phồng thở có nhịp, ngượng ngùng muốn bóc khói.
Tần Quốc Trường cứ như bao lần, xong việc liền yên ắng như thể chưa từng có bất kì cơn giông nào vụt qua, yên tĩnh như người hùng dừng chân an vị ở biên cương lạnh lẽo.
Khi cơn buồn ngủ bị cắt ngang, Vỹ Chu Đào rất khó để ngủ lại, chỉ dám lặng thầm nhìn hai tay anh đặt trên cơ thể mình; có cảm giác bản thân trở thành một đứa bé được anh nâng niu trong lòng, được anh hết mực yêu thương.
Đang lúc mơ mơ màng màng một lần nữa, Vỹ Chu Đào trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh Tần Quốc Trường nằm trên giường với thứ vật tràn sức sống giữa hai chân, nở nụ cười yêu nghiệt, đáy mắt thâm thúy, dịu dàng dụ dỗ: "Đến đây, Đào nhỏ."
Cô giật mình như kiểu hụt chân từ sân thượng, bần thần nhìn trần nhà vài giây, vài giây đó Tần Quốc Trường cũng không ngủ được, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô.
Vỹ Chu Đào nhớ đến lúc lau người cho anh, hình như thứ mềm oặt trong quần lót của anh và cái thứ cương mãnh như con thú hoang dã ấy là một thể. Cho đến khi hoàn toàn hoàn hồn, cô mới nhận ra chính tay cô đang đặt trên đũng quần của anh, một tay của anh nắm lại giữ chặt không cho cô làm loạn trên chỗ nhạy cảm.
Vỹ Chu Đào thở nặng nhọc, lồng ngực như muốn nổ tung ra, thấy vật cộm cộm căng cứng quá khó tiếp nhận, cô rụt rè thu tay, lăn người đưa lưng cho anh.
Tần Quốc Trường không nói gì, vẫn tiếp tục quàng tay ôm eo cô.
Mà dường như Tần Quốc Trường không biết cô đang tỉnh táo, thay vì chòng ghẹo hay trách mắng anh vẫn im lặng bỏ qua.
Ngày hôm sau, Vỹ Chu Đào bị tiếng chuông báo thức của Tần Quốc Trường làm cho thức giấc. Mà dường như trời gần sáng cô mới miễn cưỡng thiếp đi một chút, thái dương lúc này đau âm ỉ.
Tần Quốc Trường không nán trên giường, đặt chân xuống sàn, hướng mặt ra cửa sổ phơi nắng mai, lười biếng vặn khớp xương. Vẫn còn nhớ đến trên giường có một con thú nhỏ, anh mở miệng, giọng thấp thật thấp: "Chu Đào dậy thôi." Chính là có ý gọi nhưng vẫn mong cô có thể nướng mình trên giường cho đến khi cô muốn thức giấc.
Nào ngờ anh vừa quay đầu lại, đến bóng dáng cũng chẳng còn đâu, một mảnh manh mối cũng chẳng có, như thể tối qua anh say trong mộng có cô bé ôm anh thật chặt.
Người trong mộng tối qua của Tần Quốc Trường vì ngủ quên, muộn mất giờ làm việc nên phải tức tốc xách mông chạy đi dọn dẹp nhà, chuẩn bị bữa sáng, song còn về phần trang phục hay tắm gội cho chủ lần này cũng do cô làm.. vì hiện tại khuôn viên này chẳng có cô hầu nào khác.
Nhìn thấy cô bận rộn chạy loạn khắp nhà, anh duỗi tay một cái cũng chụp lại được, xách cô đứng yên, nhắc nhở: "Mặc quần áo vào."
Vỹ Chu Đào nhìn xuống dưới, nhận thấy áo sơ mi của anh rộng rãi thoải mái biết bao nhiêu, cô muốn tận dụng nốt buổi sáng hôm nay, thế mà anh không cho..
Tần Quốc Trường vỗ vỗ lồng ngực cô rồi ép hẳn cổ áo vào da, "Mặc thêm vải vào, còn nhỏ không cần gợi cảm quá."
Nghe đến đây cô mới hiểu ý của anh, bụm cổ áo, hơi lùi về sau gật gù. Tần Quốc Trường lại nhìn cô, ánh mắt dò xét khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, vô thức nắm lấy vạt áo vân vê trong tay; anh lại cau mày: "Đấy, biết ngay em ngốc mà."
Bàn tay Tần Quốc Trường duỗi đến gỡ tay cô ra khỏi vạt áo, hơi khom người bóp lấy hai đùi cô ở ngoài áo, nhẹ giọng dạy dỗ: "Sau này phải chú ý quần áo trên người, mặc váy không được giở lên, cổ áo không được rộng quá. Em đang tuổi lớn, đàn ông nhìn vào giở tính biến thái thì sao!"
Tần Quốc Trường nói: "Là thích em, nhưng thích theo kiểu.. ích kỷ."
Mặc dù nghe không hiểu lắm, Vỹ Chu Đào thì biết ý anh muốn nói đàn ông ai cũng thích nhìn cơ thể phụ nữ, cô bất giác hỏi: "Vậy cậu chủ là đàn ông mà cậu chủ có thích con không?"
"..." Tần Quốc Trường không ngờ đến Vỹ Chu Đào sẽ hỏi điều này, đuôi lông mày nhướng lên chăm chú nhìn vẻ mặt non nớt của cô, nhàn nhạt đáp: "Không thích."
Môi Vỹ Chu Đào tức khắc bĩu ra, gương mặt bí xị, không còn tí hứng thú cho việc trò chuyện với anh. Cô quay người đi: "Thưa cậu con vào bếp."
"Bỏ ở đấy đi, chút nữa đến nhà chính dùng bữa." Tần Quốc Trường biết mình không đơn giản như vậy là có thể nuối tiếc nhìn Vỹ Chu Đào bỏ đi, xoay người vừa đi vừa cởi cúc áo, nói: "Về phòng tắm cho tôi."
Cô vâng lệnh, lon ton đi theo sau lưng, đón lấy áo anh cởi ra; đến cửa phòng lại được anh lịch sự giúp mở cửa, mỗi khi bước qua cô cảm thấy mình trở thành một quý cô thanh nhã được người đàn ông lịch thiệp đón tiếp..
Đến phòng tắm nhiệm vụ đầu tiên và quan trọng nhất là xả nước, không có nước thì làm sao tắm cho được; cô vặn vòi điều chỉnh nhiệt độ xả nước ra bồn, như thường lệ đi lấy đồ dùng trên kệ mang đến.
Xoay đầu liền chỉ thấy Tần Quốc Trường với mảnh vải nhỏ màu đen giấu đi thứ huyền bí, cơ thể của anh đối với cô mà nói trước kia cũng không đặc biệt như thế này..
Vỹ Chu Đào khẽ nuốt nước bọt, lon ton đi tới ngồi xuống bám thành bồn cho sữa tắm vào.
Tần Quốc Trường đứng không động đậy, thấy vậy, cô ngoi đầu nhìn, phát hiện 'quái vật cương mãnh' ẩn nấp trong quần lót ngay trước mắt, da mặt cô từ cổ kéo lên một cơn nóng ran, đỉnh đầu gần như bốc hoả.
Anh đưa tay cho cô ra hiệu đỡ anh đi vào bồn.
Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn đứng lên nắm cổ tay anh dìu bước chân vào bồn tắm, động tác nhẹ nhàng như dìu cụ già 80 tuổi.
Cô xoắn tay áo, bắt tay vào việc tắm cho Tần Quốc Trường.
Tần Quốc Trường ngồi trong bồn rất nhàn nhã, cằm hơi ngẩng cao thuận tiện cho đôi tay nhỏ massage da đầu, dù đang thảnh thơi cũng không tự kì cọ trên da, một mực chờ đợi cô hầu nhỏ chăm sóc.
Vỹ Chu Đào có cái tài chăm sóc người khác, mỗi lần như thế có cảm giác thoải mái đến mức lân lân, thiêm thiếp mắt muốn ngủ. Năm ngón tay thon nhỏ luồn vào trong gáy tóc dễ chịu thành ngứa ngáy, anh nuốt nước bọt liên tục, chịu đựng một lúc vẫn phải bắt cánh tay cô lại, mơ màng mở mắt; vầng trán mịn đập vào mắt, anh khản đặc cất giọng: "Xả nước đi."
Cô gật gù, vâng lời lấy vòi sen xả bọt trên đầu anh.
"Chu Đào." Tần Quốc Trường lại nhắm mắt, khoé môi hơi cong ngụ ý cười: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiếng nước róc rách không quá lấn át giọng anh, cô nghe được tiếng nói dịu dàng mềm mỏng của người đàn ông bề trên, tự hỏi trong lòng anh ấy có tốt với cô gái nào như mình không.
"Dạ con mười bảy! Chút xíu nữa là con mười tám tuổi!" Vỹ Chu Đào không nhớ được cần bao nhiêu tháng nữa, nhưng cô chắc chắn đã sắp đến lúc cô được trưởng thành.
Tần Quốc Trường nhìn cô đi lởn vởn trước mặt anh bông tắm, hỏi: "Vậy sau mười tám tuổi em quyết định làm gì?"
Vỹ Chu Đào nhón chân lấy bông tắm, qua loa đáp: "Con chưa biết! Nhưng mà con không ở đây nữa, con phải đi học."
"Em thích học?"
Cô gật gật đầu, mếu môi tự oán trách: "Hồi trước có thầy.. thầy hung dữ con sợ con không đi học, con đi chơi với mấy chị xong rồi bây giờ con không có buổi rảnh để học, phải tự đi học bổ túc thôi."