"Ông gặp chuyện gì?" Vỹ Chu Đào thắc mắc muốn chết, mấy cái nốt ruồi cũng liên quan đến liêm chính, cô nhìn điệu bộ ngập ngừng của Tần Quốc Trường mà phát chán.
"Bệnh lão thôi."
"Bệnh lão sao tính là xui xẻo được?"
Tần Quốc Trường liếc mắt nhìn cô, cười nhạt: "Bệnh lão chẳng có bao nhiêu, bị đám đồng nghiệp làm tức điên. Lên cơn đau tim." Giọng anh ở những âm cuối thật khẽ khàn, nhẹ tênh như là lông vũ mềm bay lượn, nhẹ đến nghẹn ngào.
Vỹ Chu Đào vội đưa tay áp lên má Tần Quốc Trường, chồm lên ôm cổ anh xoa xoa lưng: "Không sao đâu mà, anh đừng khóc."
"Anh không có khóc." Tần Quốc Trường đẩy Vỹ Chu Đào ra, "Anh đang tức giận."
"Vậy ông nội khoẻ lại chưa?"
Anh lắc đầu: "Đang ở trong phòng hồi sức."
"Hả?" Vỹ Chu Đào trợn mắt: "Vậy sao anh không vào viện?"
Tần Quốc Trường trái ngược với sự hốt hoảng của cô, tĩnh lặng như nước: "Bà nội nhìn xa trông rộng, cả ba và mẹ đang ở Thụy Sĩ cũng không được trở về."
"..."
"Bà dặn phải hành động trong thầm lặng."
Vỹ Chu Đào nhận ra tính tình Tần Quốc Trường gần đây dễ nỗi cáu, hoá ra cô đề cao bản thân bướng bỉnh không nghe lời, anh không có nơi phát tiết tự động tìm đến thuốc lá.
Cô chu môi hôn dưới cằm anh, "chụt" một tiếng nhỏ nhẹ chậm rãi, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu mà, nhà anh ai cũng giỏi hết, phải xử xong vụ này chứ."
"Quan trọng ở đây, ngoại trừ ông ra thì ba mẹ từ lâu đã mở công ty riêng, còn anh thỉnh thoảng làm khách trêu ông, số cổ phần như cây kim nhỏ vậy, chẳng có tiếng nói."
"Vậy bây giờ ai là người lớn nhất?"
Anh lắc đầu.
Vỹ Chu Đào thấy Tần Quốc Trường không dễ dàng gì, nhưng cô ngoại trừ mấy lời nói nhảm nhí vô bổ ra thì chẳng giúp gì được. Cùng lắm là trêu cho anh vui: "Anh tìm tên mấy người bắt nạt ông nội đi, em thuê mấy đại ca tới xử ông ta cho anh!"
"..." Tần Quốc Trường quay phắc mặt sang nhìn cô bằng ánh mắt miệt thị: "Lảm nhảm gì vậy?"
"..." Vỹ Chu Đào nghẹn họng. Nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô hung hăng nói: "Công ty của anh cũng lớn mà! Anh tới giả vờ đặt cọc đi, cho ông ta tưởng đời lên hương rồi, sau đó tới bước cuối anh hủy hợp đồng."
Tần Quốc Trường dường như có chút ý tưởng, hai mắt đọng màu sắc trơ ra nhìn Vỹ Chu Đào, đột nhiên anh nhếch môi lên cười cười: "Cái con bé này!" Bàn tay nuông chiều véo má cô: "Gần đây đầu óc em nhanh nhạy phát kinh rồi đấy."
"Anh thấy được không? Phá banh nóc luôn!" Vỹ Chu Đào thấy có hy vọng, hai mắt tròn chăm chú nhìn Tần Quốc Trường chờ đợi câu trả lời: "Anh cười là ổn hả?"
Tần Quốc Trường gục mặt cười cười, giống như phản diện ủ mưu, rất nhanh đã gật đầu.
"Vậy anh lo làm việc đi, đừng có hút thuốc hại sức khoẻ!" Vỹ Chu Đào cất giọng lảnh lót, ở trong màn đêm tĩnh lặng cô như viên ngọc phát sáng, có chút dịu dàng có chút ấm áp: "Anh mà hút thuốc, em nghịch với anh luôn."
Yên tĩnh một đoạn.
Tần Quốc Trường sờ vào quần Vỹ Chu Đào ra ý muốn lấy hộp thuốc lá, cô cư nhiên không đồng tình, nhích người ngồi tránh xa anh, tháo lên cao giọng: "Em nói không được mà!"
"..." Tần Quốc Trường nhìn chằm chằm Vỹ Chu Đào chẳng rõ muốn gì, môi khẽ mở, mấp máy khẽ: "Xung quanh có bật lửa để hút thuốc sao?"
"Anh đi vào trong tìm thì sao?"
"Đến độ phải mở bếp điện để châm thuốc hút à?" Tần Quốc Trường bất lực thu lại ý định lấy hộp thuốc. Anh xoay người ngồi ngay ngắn, bàn tay thon dài chạm vào bàn phím gõ gõ, nhẹ giọng nói: "Mang vứt đi."
Vỹ Chu Đào tưởng rằng Tần Quốc Trường đang tức giận, giận đến mức không muốn nói gì. Cô bĩu môi ũ rũ, miễn cưỡng moi hộp thuốc lá trong túi chìa ra trả lại, "Anh hư quá à."
Tần Quốc Trường nghe mà bật cười: "Câu đấy anh nói với em mới phải đấy."
Vỹ Chu Đào chẳng biết bản thân hư ở chỗ nào, ngược lại còn rất ngoan, ngoại trừ việc hay bỏ ăn trốn ngủ ra thì việc gì anh nói cô đều tuân lệnh theo. Đột nhiên bị mỉa mai như thế, cô ấm ức: "Anh cứ như vậy mãi đấy! Em ra bên ngoài sống thì cũng làm việc kiếm tiền, em chán ăn vài hôm anh cứ lên giọng mắng em, khi nào cũng thô lỗ! Anh không giống như lúc trước nữa!"
Tần Quốc Trường mấp máy môi: "Anh có à?"
Vỹ Chu Đào thở khì ra, đem thuốc lá đập xuống ghế, bật dậy giậm chân bỏ đi vào phòng.
"Này, Đào nhỏ!" Tần Quốc Trường vô thức gập màn hình laptop đi vào theo, được vài ba bước sực nhớ đến hộp thuốc lá, anh quay về cầm lấy mang vứt vào thùng rác.
Vỹ Chu Đào đã có ý định học bài, nhưng tâm trạng ở dưới hố của cô chẳng muốn làm gì, lặng lẽ chui vào chăn trùm kín.
Tần Quốc Trường đi vào phòng đóng cửa, thuận tay tắt đèn, đi mấy bước vào toilet thì nghe thấy Vỹ Chu Đào ở trong chăn cáu bẩn: "Anh ngủ sofa đi!"
Lần nữa buộc anh phải bật cười một cách gượng gạo: "Anh không có hút thuốc mà!"
Im lặng.
Bỏ hẳn qua bước vệ sinh cá nhân, Tần Quốc Trường sải chân đi đến giường, kéo kéo tấm chăn bông: "Đào nhỏ."
"Không nghe!"
"Anh xin lỗi, Đào nhỏ!"
Vỹ Chu Đào thở hầm hầm ở trong chăn kín một lúc, tựa như có một cơn tức dâng lên từ từ một cách chậm rãi, khi nó bốc lên tận đỉnh cô nhóc liền bộc phát tốc chăn ra, nhẹ tiếng quát: "Em không phải bồ nhí!"
Tần Quốc Trường cong cong đuôi mắt, dịu dàng luồn tay vào gáy ghì lấy Vỹ Chu Đào ngồi dậy, "Chu Đào! Không phải bồ nhí!" Sau đó xoa xoa vuốt vuốt.
Vỹ Chu Đào cấu vào vai anh, lực đạo y hệt con mèo mới mọc vuốt nên ngứa ngáy, miệng không ngừng ồn ào: "Anh thay đổi rồi, khi nào cũng nổi giận! Không phải ông chủ của em đâu!"
"Ừm, không phải ông chủ!" Tần Quốc Trường cúi xuống hôn đỉnh đầu Vỹ Chu Đào, nghiện ngập chôn mặt ở đó hít ngửi sâu, mắt anh đến thâm tình: "Là anh Tần mà, đúng không?"
Vỹ Chu Đào được ôm ôm thơm thơm tạm thời nguôi nguôi.
Cô nhóc ngồi gọn gàng trong vòng tay anh, má môi hơi mếu, để anh mặc kệ muốn nhìn cái gì thì nhìn.
Tần Quốc Trường kiên nhẫn áp dụng luật mềm dịu đối với Vỹ Chu Đào, nhẹ nhàng giải thích: "Không phải anh mua thuốc lá đâu, cô bạn thân của em đột nhiên tìm anh rồi đưa thế đấy. Anh chỉ lo em sinh tật xấu, nhưng anh kiểm tra cả rồi, Đào nhỏ là bé ngoan của anh mà, có đúng không?"
Anh vô cùng hoà đồng thoả hiệp: "Anh xin lỗi, Chu Đào, không phải Đào nhỏ!"
Sau đó, Vỹ Chu Đào tự mình khẳng định: "Em không có hút thuốc, không có bạn trai nhỏ, em nghe lời giáo viên, em được hai điểm 10 môn Toán rồi!"
"Giỏi thế!" Tần Quốc Trường thuận lợi nương theo tâng bốc Vỹ Chu Đào lên tận mây: "Hai điểm 10 lận cơ? Thế anh nên thưởng cho Chu Đào đúng không? Thưởng Chu Đào bao nhiêu cái hôn đây?"
Vỹ Chu Đào nửa nằm nửa ngồi như người không xương dựa trong lòng Tần Quốc Trường, mắt giương lên hàm ý ghét bỏ, "Em không thèm!"
Tần Quốc Trường cúi đầu hôn đỉnh trán trơn nhẵn của cô, "Vậy muốn anh thưởng thứ gì?"
Cô lật đật ngồi dậy, bò đến tủ giường lấy hộp chứa kẹo rỗng toét, lắc lắc trước mặt anh, mềm mại trong trẻo nói: "Hết rồi!"
"Kẹo sữa à?"
"Kẹo sữa non!"
"Em ăn món này để chướng bụng đấy sao?" Tần Quốc Trường thu lấy hộp chứa rỗng đưa đến gần mắt đọc bảng thành phần, chủ yếu là sữa bò non và đường cùng mấy chất vô bổ khác, đặc biệt hàm lượng calo cao.
Anh hơi nhíu mày: "Một mình em dọn sạch hũ to này?"
Vỹ Chu Đào gãi gãi môi: "Ngon mà."
"Thế sao không béo lên?" Tần Quốc Trường đặt hũ nhựa lên tủ, đổi hướng sờ đến bụng Vỹ Chu Đào, cảm giác được bụng nhỏ dưới tác dụng thuốc nhuận tràng đang sôi ùng ục. Anh nói: "Mai nhé, ngày mai anh đi tìm mua thêm cho Chu Đào."
Cuộc giận dỗi giữa hai người tạm thời hoà hoãn.
____
Vỹ Chu Đào có chiếc đồng hồ sinh học trong cơ thể, trời vừa giương bóng bình minh tự khắc cô mơ màng thức dậy.
Cô bất giác nhìn lên bàn, nheo mắt xem giờ, đồng thời nhớ ra là thứ bảy cuối tuần hai mí mắt như có như không khép lại, gỡ hai bàn tay đang ôm siết cô.
Khung cảnh này, Vỹ Chu Đào nhỏ nhắn ép sát lưng trong lồng ngực Tần Quốc Trường, hai bàn tay to lớn một đặt lên bầu ngực đang cố gắng lớn, tay còn lại ôm gọn cả vòng eo của cô.
Vỹ Chu Đào lề mề gỡ tay Tần Quốc Trường ra khỏi cơ thể, lồm cồm chống tay ngồi dậy, vô thức nắm vai anh lay nhẹ: "Anh ơi." Sau đó ngồi bần thần không biết làm gì.
Cô cứ ngồi như thế cho đến khi đồng hồ báo thức réo lên, ngay lập tức dập tắt cơn ồn ào trong phòng.
Tần Quốc Trường khi này mới có động tĩnh, ở trong chăn duỗi người, hé mắt từ từ tiếp thu ánh sáng.
Vỹ Chu Đào nổi tính háo sắc đột nhiên đè lên người Tần Quốc Trường 'cưng nựng' anh, ôm hai má anh xoa xoa hôn hôn.
Tần Quốc Trường cư nhiên nằm yên hưởng thụ, khoé môi yêu mị cong cong tận hưởng, mỗi lần đôi môi thiếu nữ mềm mềm ịn lên da mặt lập tức truyền đến sự tê dại êm dịu.
Anh cười hừ: "Muốn nịnh nọt gì đây?"
Vỹ Chu Đào chu môi hôn nốt chiếc yêu cuối lên mí mắt Tần Quốc Trường, má mềm cọ lên má anh, thích thú vò tóc anh, cười ngọt ngào: "Hôn anh Tần!"
Tần Quốc Trường không hề sai bảo, đối với sự chủ động này của Vỹ Chu Đào anh vô cùng hài lòng, "Có đói bụng không?"
Gật đầu: "Bánh bao!"
"Ừm," Tần Quốc Trường xoa đầu cô: "Dậy đi. Đừng có ôm ôm chút nữa ngủ luôn đấy."
Vỹ Chu Đào cố ý im thinh thít.
"Học ai nằm im để chờ hầu hạ vậy, hửm?" Tần Quốc Trường bất lực ôm Vỹ Chu Đào cùng ngồi dậy, thấy cô nhóc tấm thân mềm nhũn không thèm cử động, anh đành đem cô vào phòng tắm cùng.
Khi thả Vỹ Chu Đào đứng dưới vòi sen, cô bé này chống hai tay lên tường, mắt không chịu mở: "Em muốn ngủ! Hôm nay không đi học được không?"
"Định cúp học à?" Tần Quốc Trường cúi đầu mài mò tháo cúc áo Vỹ Chu Đào, "Trường nằm ngay bên cạnh, em không thể lấy lí do bệnh được đâu đấy."
Vỹ Chu Đào phụng phịu má, cam chịu đến trường.
Vỹ Chu Đào sáng hôm nay được người ta tắm cho, thân thể như ngọc căng căng nhẵn nhẵn. Cô loay hoay mặc đồng phục, soạn vở, làm một số việc trước khi ra khỏi nhà trong lúc chờ Tần Quốc Trường.
Thế mà đột nhiên cửa phòng từ đâu xuất hiện thứ quái quỷ gì đó, vặn tay nắm cửa, đoàng một cái không hề có báo trước tràn vào nhà.
"Chu Đào!" Gương mặt hớn hở xinh đẹp của cô nàng mặc đồng phục hiện ra, đôi giày cao gót giẫm lên sàn nhún nhảy, tưởng tượng một cô gái trong tuổi lớn tự tin xinh đẹp cười khúc khích: "Chị thấy giày mới của em thế nào? Xinh lắm đúng không? Đắt lắm đó nha!"