Hậu Tinh Thần Biến

Chương 327: Hai năm gian khổ



Nhìn vẻ mặt tò mò của Huống Thiên Minh, Hồng Quân cười:

" Cha sáng tạo thêm Tinh Thần công pháp điều này không thể phủ nhận, nhưng là bởi vì cha không phải ở không gian cao cấp nhất trong vũ trụ cho nên vẫn còn bị hạn chế, đương nhiên nếu không thông qua chuyển thế sống lại có lẽ sau hơn mười diễn kỉ nữa cũng có thể một lần nữa ngộ ra công pháp bản thân, một lần nữa tự hoàn thiện nó, từ đó đạt tớí cảnh giới chí cao!"

Đã thấy Huống Thiên Minh nét mặt cũng đã hiểu ra chút ít, Hồng Quân tiếp tục:

" Chỉ là nếu có thể có một cơ hội cấp cho ngươi chẳng lẽ ngươi có thể cự tuyệt sao? Mà ta cung cấp cho Cha một con đường có thể rút ngắn thơì gian tu luyện tới hơn mười diễn kỉ, có thể khiến Cha không cần tu luyện lâu đến nỗi buồn chán lĩnh ngộ và tìm tòi liền có thể sớm có thanh tựu lớn. Cho nên Cha ta đã biết lần này chuyển thế là do một tay ta sắp đặt nhưng chính là không có khiển trách ta cũng không có cự tuyệt!"

" Cũng giống như thế, bởi lúc trước ta muốn mọi chuyện như ý muốn nên mặc dù biết nơi này có thể tiến vào Thiên giới nhưng lại không nói ra! Nếu ta nói Cha nhất định sẽ không từ bỏ toàn bộ tu vi của mình, cũng có nghĩa là chúng ta làm sao có thế giúp cha cải tạo Hỗn Độn nguyên thần được?"

Huống Thiên Minh giật mình hiểu ra vấn đề, cười mắng " Tiểu tử ngươi tâm tư quả nhiên phức tạp, ngay cả Tần bá phụ cũng đều là do ngươi tính kế … xem ra ta còn phải đề phòng ngươi một chút nếu không một ngày nào đó chính ta cũng sẽ bị như vậy!"

Hồng Quân khinh thường hứ một tiếng rồi miệt thị:

" Lừa ngươi thì có tác dụng gì? Bất quá muốn ngươi đi cùng tới Tu La giới cũng là vì Tu La nữ vương kia khiến cho nàng không còn là chướng ngại của ta nữa!"

Huống Thiên Minh vỗ trán, đột nhiên tỉnh ngộ:

" Khó trách ngươi nhất định muốn ta cùng ngươi đi, ta đã nói mà, ngươi kế thừa mọi thứ của cha, bây giờ chuyện Thiên giới và Tu La giới cũng bị ngươi sắp đặt!"

Hồng Quân khinh thường:

" Đã như vậy ngươi trở lại Hồng Mông không gian đi a, không có ngươi ta cũng có thể hoành hành tại Thiên giới!"

Huống Thiên Minh kiên quyết lắc đầu,:

" Ngươi nghĩ có thể bỏ ta lại sao? Thật vất vả lắm mới có cơ hội trở lại cố hương, như thế nào có thể bỏ lỡ chứ!"

Hồng Quân lắc đầu nhìn Huống Thiên Minh, biết hắn sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cơ hội lần này cho nên mới luôn bám sát theo hắn, đáng thương cho Huống Thiên Minh vốn tưởng rằng chính mình đã tính kế với Hồng Quân cuối cùng lại là rơi vào bẫy của Hồng Quân

" Tới Thiên giới tất cả đều phải do ta chỉ huy!"

Huống Thiên Minh ngẩn người ra, cười khổ gật đầu:

" Bị ngươi lừa, ta nhận thua, chúng ta hình như từ nơi này đột phá sẽ đến Tu La giới, dù sao ta cũng có huyết thống của Tu La tộc nhân, mặc dù so với nam nhân Tu La tộc không có khác biệt gì quá lớn nhưng cũng khó có thể cùng bọn họ hoà nhập được, tất cả đều nghe theo lời ngươi nói!"

Hồng Quân nghiêng đầu quan sát Huống Thiên Minh có chút khiến hắn sợ hãi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, chậm rãi:

" Nghe ta là tốt rồi, nếu không lập tức cho ngươi trở về trở lại Hồng Mông không gian! Nam nhân Tu La tộc vốn xấu xí, nếu gặp phải ngươi chắc họ cho là quái vật mất, quả thật so với nam nhân Thiên nhân tộc còn khí xuất gấp trăm lần!"

Huống Thiên Minh tự hào gật đầu:

" Đây là trong lúc cha sáng tạo ra ta đã khắc vào tướng mạo của Thiên nhân, nếu không bộ dạng xấu xí của Tu La tộc như vậy mà tại nhân giới chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý a!"

Hồng Quân gật đầu đồng ý,:

" Đúng vậy, nếu ngươi mang tướng mạo của nam nhân Tu La tộc tới nhân giới nhất định sẽ khiến cho thiên hạ khiếp sợ a, sơ rằng sẽ biến thành quái vật mà để người ta đuổi giết! Có điều cánh của ngươi có chút kì lạ, theo lý thuyết với cảnh giới của ngươi hôm nay ít nhất cũng phải có sáu đôi cánh nhưng hiện giờ ngươi vẫn chỉ có một a?"

Huống Thiên Minh lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết chuyện này giải thích thế nào, Hồng Quân thấy chuyện này không thể tiép tục truy cứu, bàn tay liền loé lên quang mang một pháp bảo liền xuất hiện trong tay hắn

" Hồng Quân giới? Thiên Tôn linh bảo? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng nó để phá trừ ngăn cánh?" Nhìn thấy Hồng Quân xuất ra Hồng Quân giới, Huống Thiên Minh đã chấn động, hiển nhiên không có nghĩ đến phương pháp đột phá ngăn cách chính là muốn dùng Hồng Quân giới để mạnh mẽ đột phá

Hồng Quân sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu, nhìn Huống Thiên Minh có ý bảo chuẩn bị, trong miệng khẽ vang lên những khảu quyết kì lạ sau hồi lâu đột nhiên hét lớn một tiếng " Phá!"

Hồng Quân giới trong tay theo tiếng quát lập tức tản ra quang mang vạn trượng, trong phút chốc từ trong lòng bàn tay bay ra ngoài

Chỉ thấy Thiên địa linh khí xung quanh hai người vốn đã cực kì hỗn loạn nay dưới sự ảnh hưởng của Hồng Quân giới lại càng thêm hỗn loạn, từng đạo giao thoa mắt thường có thể nhìn thấy được xuất hiện trước mắt hai người tản ra quang mang cổ quái trông giống như ánh hoa đăng khiến hai người thầm sợ hãi

Hồng quân giới mang theo một chút Hỗn Độn khí do Hồng Quân rót vào, màn theo uy thế vô cùng trong nháy mắt công kích không gian phía trên bên tay phải của Lục đạo luân hồi phảng phất như đánh vào bức tường ngăn cách nào đó. Năng lượng của Hồng Quân giới đánh vào chỗ nào chỗ ấy hiện lên một vòng xoáy tròn đồng thời từng đạo quang mang chói mắt hiện lên ngay tức khắc bao láy Thiên tôn linh bảo kia. Dường như nó đang cố gắng giằng co với bức tường vô hình kia

Hồng Quân sắc mặt cực kì nghiêm túc, trong tay phảng phất có một đạo năng lượng rất nhỏ dùng để khống chế Hồng Quân giới, hai tay giơ thẳng ra phía trước từng đạo năng lượng cổ quái ẩn chứa trong đó những ấn quyết kì lạ cùng với quang manh mãnh liệt tiến vào trong Hồng Quân giới. Mỗi lần phát ra ấn quyết năng lượng của Hồng Quân giới cùng theo đó mà gia tăng, trong thời gian này trông nó sáng rực như một mặt trời mang theo quang mang chói mắt

Huống Thiên Minh theo bàn tay không ngừng ấn quyết của Hồng Quân để quan sát, chỉ thấy mỗi một cử động tay đều cực kì hợp lí

Hồng Quân giới không hổ là Thiên Tôn linh bảo, dưới tay Hồng Quân sử dụng cơ hồ không đến thời gian nửa nứn nhang liền giống như xuyên thủng bức tường vô hình kia, trong bán kính hai thước thông đạo hai mặt dần dần hình thành

" Thiên Minh, chuẩn bị cho tố, chúng ta cần đem tất cả lực lượng bảo vệ quanh thân thể và nguyên thân nếu không khi tiến vào trong Tu La giới nguyên thần liền sẽ bị bức tường không gian này trấn nát, thân thể sẽ biến thành tro tàn!"

Huống Thiên Minh vừa bị Hồng Quân quát lập tức cũng bắt chước kết ấn, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hồng Quân trong lòng hắn rất kiên định:

" Tiểu Quân yên tâm, tất cả ta đều hiểu, ta sẽ đem toàn lực bảo vệ bản thân sẽ không gây khó khăn cho ngươi đâu!"

Hồng Quân gật gật đầu trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, lúc này cũng không để ý mà lau đi, quát lên một tiếng " Chúng ta đi!" Thân ảnh lập tức xuất hiện tại phía trước bức tường vô hình kia, quang mang toàn thân chớp động trực tiếp cùng Hồng Quân giới chui vào thông đạo

Huống Thiên Minh thấy Hồng Quân di chuyển cũng không chút do dự, thâ ảnh cũng chớp lên kim quang bộc phát theo phía sau Hồng Quân

Mà Hồng Quân giới vẫn như trước dưới sự điều khiển của Hồng Quân điên cuồng khoét sâu bên trong thông đạo, vách tường này phảng phất như dài vô tận. Hai người ở trong đó không biết đã qua bao lâu nhưng cũng có thể ước tính chút ít, nhìn thân thể Hồng Quân không ngừn run rẩy Huống Thiên Minh trong lòng thầm kinh hãi tính toán nguyên lai hai người đã ở trong thông đạo này cũng đã nửa năm rồi

Thân thể bọn họ cũng dần dần thích ứng với áp lực và linh khí cổ quái trong thông đạo, nhưng vẫn như trước tiêu hao thể lực vô cùng, nếu không phải hai người đã tiếp cận cảnh giới chưởng khống giả công lực vô cùng sợ rằng khó có thể suy trì

Quang mang màu vàng xung quanh thân thể Huống Thiên Minh đã ảm đạm dần, lúc vừa mới tiến vào thông đạo thì kim quang rất sáng, sắc mặt bây giờ có chút trắng bệch. Chỉ là mỗi khi hắn nhìn thân thể Hồng Quân phía trước đang run rẩy, tâm trí dường như vô cùng kiên định thì liền lấy lại tinh thần bám sát theo sau

Phải biết rằng áp lực trên người của Hồng Quân lớn hơn rất nhiều Huống Thiên Minh, điều khiển Hồng Quân giới không ngừng đột phá bức tường đã hao tổn rất nhiều công lực của hắn, mà thân thể chống lại linh khí áp bức chung quanh cũng đã yếu đi rất nhiều. Nếu không phải Hồng Quân đã lĩnh ngộ một bộ phận Thiên đạo thí lúc này sớm đã bị khí tức cuồng ngạo trong thông đạo này nghiền cho nát bấy, đâu còn có thể cùng Huống Thiên Minh đi tiếp

Chẳng biết qua thời gian bao lâu, Huống Thiên Minh hai mắt đã mơ màng, đầu óc choáng váng không thể chịu đựng được nữa muốn dừng lại thì Hồng Quân đột nhiên vui vẻ hét lên " Rốt cục cũng phá ra, thân mẫu ơi, chút nữa thì con đã ra người thiên cổ rồi!"

Dứt lời thân ảnh đột nhiên tăng tốc trong nháy mắt bay ra khỏi thông đạo. Nghe được thanh âm Hồng Quân, Huống Thiên Minh tâm thần chấn động cực kì phấn khởi cũng điên cuồng tăng tốc theo sau Hồng Quân bay ra ngoài

Một đạo quang mang chói mắt xuất hiện trước mặt hai người khiến cho đôi mắt vốn đã quen với bóng tối bên trong thông đạo nhứam nghiền lại. Phía trước là một toà núi cao, tốc độ hai người vẫn cực nhanh có vẻ như không đề phòng bên dưới hung hăng tiến lên phía trước

Oanh! Một tiếng vang rất lớn vang vọng bốn phía, hai vệt lõm hình người xuất hiện trên núi

"Đau quá!" Qua hồi lâu, một thanh âm từ phần giữa ngọn núi vang lên, thân thể Hồng Quân đã xuất hiện phía trên ngọn núi cứ như vậy mà vừa lăng không vừa xoa đầu

Chỉ thấy trên trán hắn nổi lên một cục u đỏ chót, trong khi đó Huống Thiên Minh cũng đã bay lên thấy Hồng Quân như vậy thiếu chút nữa lại rơi xuống. Đường đường là cấp bậc Thiên tôn, có thể so với chưởng khống giả cao thủ lại đâm vào một toà núi làm cho mọc lên một cục u như vậy, quả thật khiến cho người ta chết cười!

Huống Thiên Minh ha ha cười to chỉ vào trán Hồng Quân

Hồng Quân tức giận đá Thiên Minh một cước, hậm hực:

" Ngươi thử tại cái thông đạo kia hai năm không ngừng sử dụng năng lượng xem, sợ rằng chưa tới đây đã chết ở bên trong rồi!"

" Ngươi nói cái gì? … Hai năm?!" Huống Thiên Minh há mồm cứng lưỡi, nửa năm sau hắn đã không có cách nào tính toán được thời gian, cái tên Hồng Quân này thật là biến thái vẫn có thể trong tình trạng như vậy mà quan tâm đến thời gian nữa, quả thật khiến cho hắn không cách nào chấp nhận được!