Bích thành, nền móng trận địa cửu đỉnh của đại trận hộ thành đã bị Đế Thích Thiên phá hủy hoàn toàn, thành này vốn là bừng bừng tràn ngập sinh cơ, linh khí phòng vệ của thành hôm nay cũng lộ ra trầm muộn, trên con đường lớn, những Tu La tộc nhân cúi đầu ủ rũ đi lại, một đám binh sĩ tay cầm vũ khí sắc mặt phờ phạc đang trên tường thành tuần tra.
Thời gian Bích thành thành chủ cùng Sa thành thành chủ Lăng Phá Thiên bị giết cách nhau không bao lâu, hôm nay cả thành đã là quần long không đầu, đám binh sĩ này cũng không bởi vậy mà lười biếng, đó đã là tính quân kỉ nghiêm minh thường ngày của người Tu La.
"Đội trưởng, thành chủ đã chết, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Mặc dù không ai lười biếng, nhưng cũng không có nghĩa là không ai hướng về vị trí thành chủ kia sinh mơ ước, ở đây không ngoại lệ, một nam tử thân mang hắc sắc chiến giáp đang cười hì hì nhìn đội trưởng đội tuần tra bốn cánh bên cạnh.
Tên bốn cánh Tu La nhân kia sắc mặt tái xanh, trong mắt mơ hồ tinh quang lóe lên, xem ra tu vi của hắn cũng không thấp, trầm mặc một chút, tên đội trưởng kia trầm giọng nói:
"Thành chủ bị giết, chúng ta vô lực vì hắn báo thù, còn có thể làm thế nào?"
Nhớ đến ba thân ảnh khủng bố bồng bềnh trên bầu trời hôm ấy, tên đội trưởng kia không nhịn được phát rùng mình một cái, đó là dạng lực lượng cường đại gì a, chỉ e là cho dù Nữ Vương tự thân đến cũng không cách nào đem ba người kia đánh bại ấy chứ!
Nam tử thân mang hắc sắc chiến giáp con mắt xoay chuyển, nhìn đám binh sĩ bốn phía cứ như cha mẹ chết không còn sinh khí chút nào, cố thấp giọng lẩm bẩm:
"Cứ như thế này, thành vệ đội chúng ta không lâu nữa có thể giải tán được rồi, cái chết của thành chủ đối vởi cả thành là một đả kích quá lớn!"
Tên đội trưởng kia thở dài, bất cứ ai trông thấy cổ khí thế khủng bố và lực lượng thao thiên kia trong lòng cũng đều kinh hồn bạt vía, cái này đối với can đảm không quan hệ, sự cách biệt rõ ràng của thực lực cường đại trên có thể đã khiến cho trong lòng đám người này hoàn toàn sụp đổ, làm sao có thể lấy lại dũng khí để tiếp tục tu luyện nữa chứ?"
"Hôm nay chưa có thành chủ, mắt thấy Bích thành của chúng ta cũng sắp tan vỡ rồi, như thế này không được a!" Thấy đội trưởng than thở, nam tử hắc sắc chiến giáp thấp giọng khuyên: "Không bằng ngài lên làm thành chủ đi, dù sao hôm nay cũng không có một người nào dám đứng ra cướp đoạt vị trí thành chủ, không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, cướp được vị trí thành chủ, dù cho sau này Nữ Vương trách cứ xuống, chúng ta cũng là có công không tội a!"
"Cái này… không được đâu!" Tên đội trưởng kia hiển nhiên động tâm rồi, trong mắt lóe lên mục quang tham lam, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc do dự, cẩn thận nói: "Như vậy chúng ta chẳng phải là thành phản nghịch ư?"
Hắc sắc chiến giáp nam tử lắc đầu, nhếch miệng mỉm cười nói:
"Ngài hôm nay chính là người tu vi tối cao trong cả Bích thành a, đồng thời cũng là chưởng quản thành vệ đội đội trưởng của Bích thành, dù cho thành chủ không chết, cũng là đối với ngài tôn kính, theo lí mà nói, ngài hoàn toàn có tư cách đảm nhiệm chức vụ thành chủ này a!"
"Càng huống chi, hôm nay thành chủ chết rồi, ngài chính là thủ lĩnh thân phận cao quý nhất trong cả Bích thành, vị trí thành chủ này, ngài không tới đảm nhiệm, còn có ai dám nhảy vào a?"
Tên đội trưởng kia do dự, trong đầu cũng là không ngừng hiện ra uy thế của Đế Thích Thiên ba người trôi nổi trên không, mặc cho hắc sắc chiến giáp nam tử ở một bên khô cả miệng lưỡi khuyên bảo, cũng là không dám vội vàng hạ quyết định.
Hai người đang nói, trên tường thành, bên cạnh hai người, cực kì đột ngột, trong không khí một đạo sóng gợn chớp động, một đạo thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện trước mặt hai người, chỉ thấy người tới tướng mạo thanh lệ vô cùng, một đôi mắt linh hoạt ngây thơ nhìn hai người.
Đây là dạng đôi mắt xinh đẹp gì a, tên đội trưởng kia kinh ngạc nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, đôi mắt cực kì xinh đẹp đó dĩ nhiên khiến hắn có loại ý nghĩ xấu hổ, phảng phất như suy nghĩ của mình đều sẽ bị đôi mắt kia phát hiện ra, khiến cho hắn vô cùng bất an.
"Ngươi muốn làm thành chủ?" Nữ tử tóc dài bay ở phía sau, yêu kiều cười, giống như thiên nữ thuần khiết nhất, làm cho người ta không dám có chút nào ý niệm khinh nhờn tồn tại trong lòng.
Tên đội trưởng kia thân không kiềm được gật đầu đáp:
"Vâng ạ!" Mà hắc sắc khôi giáp nam tử bên cạnh hắn cũng đồng dạng gật đầu, vẻ mặt si ngốc nhìn nữ tử mềm mại trước mắt, phảng phất đã là chìm đắm vào trong chốn mĩ lệ khiến con người trầm luân.
"Vậy ngươi phải đi… chết đi!" Nữ tử không hề có dấu hiệu từ thân thể nàng lóe ra hai đạo tia sáng lăng lệ, chưa tới nháy mắt tuôn vào trong thân hai người đang ngẩn ngơ, chỉ thấy thân thể hai người vậy mà vô thanh vô tức vỡ tan ra, một cổ huyết tương cực kì nồng nặc mạnh mẽ tung bay ra bốn phía, huyết nhục đầy trời rơi lên trên đầu tường. Còn nữ tử kia vẫn như trước mặt mang nụ cười xinh đẹp, chỉ là ánh mắt biến thành cực kì lạnh lẽo, còn đâu bộ dáng vừa mới thuần khiết lúc nãy.
Đám binh sĩ bốn phía trơ mắt nhìn một màn phát sinh này, nhìn đội trưởng và phó đội trưởng của bọn họ thân thể vô thanh vô tức bạo phá, nhìn huyết nhục còn lại đầy trời dính trên khôi giáp của bọn họ, không khỏi há miệng cứng lưỡi, trên mặt tất cả lộ ra thần sắc kinh hãi mãnh liệt.
"Khuê Sinh, ngươi tới quản lý cái thành này!" Lãnh quang trong mắt nữ tử thoáng chốc không còn nhìn thấy, đợi đến khi lời nàng nói ra, đã lại một lần nữa biến thành bộ dáng ngây thơ thuần khiết, mà trên mặt nàng lúc này lộ ra vẻ uy nghiêm nhàn nhạt.
Một đạo thân ảnh đột nhiên quỳ gối trước mặt nữ tử, sáu đôi cánh sau lưng hắn chứng tỏ nam tử kia tu vi cực kì cao minh, chỉ nghe hắn cung kính đáp:
"Thuộc hạ tuân mệnh, quyết không phụ lòng hậu ái của Nữ Vương bệ hạ.
Nữ Vương bệ hạ! Lời hắn chưa tan hết, đám binh sĩ bốn phía bởi vì đội trưởng bị giết mà rục rịch nhất thời toàn bộ trợn mắt, nghẹn họng nhìn trân trân một bên, từng người từng người đều là mặt hiện ánh mắt chẳng biết làm sao nhìn nữ tử trên mặt lộ ra nụ cười như không có.
Như vậy nữ tử nhu nhược này chẳng phải là Tu La Nữ Vương thần bí nhất của Tu La tộc sao? Chỉ là, lúc này không ai dám tiến lên quát mắng, chỉ riêng khí thế trên thân nam tử sáu cánh kia tản phát ra, cũng đã khiến cho tất cả mọi người ở đây trong đầu cũng không gượng nổi ý niệm cầm lên vũ khí trong tay.
Leng keng! Thanh âm thanh thúy truyền khắp trên thành tường yên tĩnh, không biết là ai đầu tiền ném vũ khí trong tay xuống, phù một tiếng quỳ xuống, tất cả mọi người thấy thế đều học theo bộ dáng tên Tu La binh sĩ đó ném vũ khí trong tay xuống, soàn soạt chỉnh tề quỳ trước mặt nữ tử. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một trận trận âm thanh của vũ khí và tảng đá trên tường thành tiếp xúc vang vọng khắp tường thành, hàng trăm tên binh sĩ Tu La tộc chỉnh tề quỳ trên mặt đất, đúng là có một loại khí thế khác.
"Bệ hạ, thành chủ của chúng tôi bị giết… ách!" Một đạo thanh âm còn chưa hoàn toàn vang lên, đã bị tên binh sĩ bên cạnh phản ứng cực nhanh bụm miệng lại, chê cười: "Thành chủ chết, bệ hạ không phải vừa mới bổ nhiệm một thành chủ mới sao? Đội trưởng… đội trưởng vừa mới bị nữ vương tự tay ban cho cái chết, há có thể tới được phiên ngươi đến minh oan!"
Người nọ rất cơ trí, sau khi bưng kín miệng rộng của tên binh sĩ liền hét lớn:
"Bái kiến Nữ Vương bệ hạ, bái kiến thành chủ đại nhân!"
Theo tiếng hô của hắn, mọi người chỉnh tề hô to:
"Bái kiến bệ hạ, bái kiến thành chủ!" Khí thế ngút trời từ thành tường xông thẳng lên bầu trời xanh, một đạo gió lốc dâng lên, khí thế của đám binh sĩ Tu La tộc này rất là không yếu.
Nữ tử kia chính là Nữ Vương Tu La tộc Trạc Nghiên, vừa mới rời khỏi Sa thành, liền nhận thấy Bích thành thành chủ cũng bị người ta giết chế không nói, ngay cả hộ thành cửu đỉnh cũng bị người ta hủy diệt hoàn toàn. Nàng tức giận không quản đến việc trở về Tu La thành, bèn mang theo nộ khí nhanh chóng đến Bích thành. Kết quả lại nghe được một phen đối thoại của tên đội trưởng kia và tên phó đội trưởng, càng làm cho nàng thêm lửa giận công tâm.
Đánh giá tinh thần đại chấn của đám binh sĩ trước mắt, Trạc Nghiên nơi đáy mắt hiện lên một tia khinh thường và miệt thị, nhưng trên mặt vẫn là mang theo nụ cười cực kì thuần khiết tiện tay phất ra một đạo khí lực, đem tất cả toàn bộ đám binh sĩ đứng lên.
"Sau này, Bích thành thành chủ, sẽ do Khuê Sinh đảm nhiệm, các ngươi không có ý kiến gì chứ?" Thanh âm nhu hòa pha lẫn kình khí cường đại truyền khắp các ngõ ngách của Bích thành, tất cả Tu La nhân trong thành đều trông thấy giữa không trung chậm rãi trôi, quanh thân Trạc Nghiên tản mác ra tia sáng làm cho người ta không dám nhìn, kinh hãi qua đi, rối rít quỳ phục xuống đất bái lạy, vẻ mặt thành kính tựu phảng phất như trong tâm bọn họ gặp được Thần, bất quá Tu La Nữ Vương kia cũng xác thực được xưng là Thần trong mắt con dân Tu La tộc rồi!
Tu La tộc Nữ Vương bệ hạ tự mình an bài thành chủ, có ai lại phản đối? Lại có ai có thể phản đối đây? Trạc Nghiên vẻ mặt hài lòng nhìn con dân sùng bái nàng, mỉm cười gật đầu tỏ ý chào.
Khuê Sinh cũng bồng bềnh bên cạnh, sáu đôi cánh không ngừng phe phẩy, bày ra bộ dáng trung thành hộ vệ Trạc Nghiên.
Còn lúc này, bốn đạo thân ảnh cũng đang rất nhanh hướng Bích thành bay tới, dẫn đầu là nam tử anh tuấn vô cùng, chính là Tần Vũ, phía sau hắn tự nhiên là Tình Nhi, Mục Thiên cùng Cam Vân ba người.
Nhìn Trạc Nghiên đang bồng bềnh trên thành tường, Tình Nhi không nhịn được than thở:
"Vũ ca ca, nữ tử kia… đẹp quá a!"
Tần Vũ thần thức không lúc nào là không phát ra phạm vi chung quanh mình trăm dặm, hắn lúc này đã tiến vào tự nhiên chi đạo, mặc dù công lực không thâm hậu bằng Thiên nhân bảy cánh kia, nhưng luận về thao túng thiên địa nguyên khí và thần thức mênh mông thì đám Thiên nhân đó không cách nào so được, trừ phi là Thiên nhân chí tôn Đế Thích Thiên, nếu không căn bản không người nào có thể sánh bằng.
Thần thức của hắn đã có thể đem phân nửa Tu La giới bao phủ, chỉ là bởi vì quá mức hao phí công lực, cho nên ngày thường chỉ đem thần thức cố định tại trong vòng chu vi trăm dặm quanh mình.
Cẩn thận quan sát Trạc Nghiên đang bồng bềnh giữa không trung, Tần Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm ý, trong lòng thầm nghĩ: "Không nghĩ ra lại có thể tại đây gặp được chí tôn của Tu La tộc, Tu La Nữ Vương, thật là đáng cho người ta thưởng thức a!"
Tám cánh hạ giai, Tần Vũ cười nhìn phía ba người, nhẹ giọng nói:
"Nữ tử này là Nữ Vương Tu La tộc, Trạc Nghiên!"
Ba người kinh hãi, rối rít chăm chú nhìn, nhưng làm thế nào cũng không sao điều tra được tu vi của nữ tử dường như chỉ có bốn đôi cánh kia đến tột cùng là bộ dáng nào.
"Nàng ta là một con hồ ly tinh, tiện nữ nhân (con tiện nhân)!"
Ba người đều là một đầu mơ hồ, hồ ly tinh một từ này chính là Tần Vũ ngẫu nhiên vô tình lúc nhàn rỗi nói, không nghĩ tới Tình Nhi cuối cùng lại dùng vào lúc này. Mục Thiên nghĩ sơ qua một cái, liền cùng Cam Vân nhìn nhau cười, hiểu ra hàm nghĩa trong lời nói của Tình Nhi, mà Tần Vũ cũng không hề phản ứng cười cười không nói nữa.
Trạc Nghiên đang bồng bềnh giữa không trung cũng sớm nhận ra Tần Vũ bốn người đến, chỉ thấy khóe miệng nàng chứa một tia cười cợt, một đôi mắt trong nháy mắt biến thành bộ dáng thuần khiết thơ ngây quay đầu nhìn về phía Tần Vũ anh tuấn vô cùng.