Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 57: Tìm người





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Gần như cùng lúc đó, Quý Minh Viễn cũng đã nhìn thấy Hứa Giai Ninh. Nhưng ánh mắt của anh lại rơi vào chai sữa chua trong tay cô đầu tiên, hóa ra cô vẫn uống nó.

Hứa Giai Ninh cũng nhận ra ánh mắt của anh, tay cầm sữa chua của cô vô thức giấu ra sau lưng.

“Thầy Quý, sao thầy lại ở đây ạ?”

“Em nói xem?” Quý Minh Viễn đang mặc áo sơ mi và quần tây, vô cùng có phong thái của một học giả: “Sáng nay liên lạc với tiểu Tần, biết được chuyện các em muốn đến nhà đôi vợ chồng kia. Không phải trước đó tôi đã nói qua là sẽ đi cùng em rồi sao?”

Hứa Giai Ninh bỗng có một loại cảm giác xấu hổ quẫn bách khi nói dối bị bắt quả tang.

“Em… Sợ làm phiền thầy…”

“Phiền hay không tôi nói mới tính.” Quý Minh Viễn cắt ngang cái cớ lịch sự của cô: “Tại sao tôi ở lại đây, em không biết sao?”

Hứa Giai Ninh một hồi lâu không nói nên lời.

Không thể giả vờ ngốc nghếch được nữa rồi, má cô cũng không chịu sự kiểm soát mà bắt đầu nóng lên. Thì ra, anh thực sự ở lại vì cô.

“Em xin lỗi.”

Hứa Giai Ninh áy náy nói xin lỗi.

Quý Minh Viễn không nói gì.

Thành thật mà nói, lúc biết được tin tức từ tiểu Tần bên kia, anh có chút tức giận, tức giận trước cô sinh viên tự ý chủ trương và lật mặt không nhận người này. Nhưng khi nghĩ lại chuyện phát sinh hôm qua, anh cảm thấy có lẽ là có nguyên nhân. Cho nên anh đã tạm thời kìm nén sự nóng nảy của mình lại, đến đây đợi cô. Suy cho cùng thì anh cũng lớn hơn cô. Cô có thể tùy ý, nhưng anh thì không.


“Đi thôi.” Kìm nén mọi cảm xúc lại, Quý Minh Viễn nói. Hứa Giai Ninh vâng một tiếng, sau đó lại nhận ra có gì đó không đúng: “Tiểu Tần còn chưa tới ạ…”

“Vừa rồi cậu ấy gọi điện nói đang bị tắc đường, tôi bảo cậu ấy đến thẳng nhà hai vợ chồng kia đợi ở dưới lầu. Tôi gọi xe rồi, chúng ta bắt xe qua.”

Hứa Giai Ninh: “…” Được rồi.

*

Hai người đi đến bên đường, không bao lâu sau có một chiếc xe chạy tới, chính là xe Quý Minh Viễn đã gọi.

Hai người cùng đi ra. Cô vốn cho rằng Quý Minh Viễn sẽ ngồi ghế phó lái, nhưng anh lại mở cửa ghế sau ra trước, đứng đó ra hiệu cho cô lên xe. Hứa Giai Ninh chần chừ một chút, cúi người lên xe. Sau đó Quý Minh Viễn lên theo.

Xe từ từ chạy vào làn đường chính, hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau không ai lên tiếng. Cũng không biết qua bao lâu, xe chợt hơi lắc lư, Quý Minh Viễn nhân lúc điều chỉnh lại tư thế ngồi liếc nhìn Hứa Giai Ninh. Khuôn mặt nghiêng của cô gái vẫn trắng trẻo sạch sẽ, không có gì khác với trước kia cả. Nhìn khuôn mặt này, anh thực sự nghĩ không ra điều gì có thể khiến cô hôm qua phải vội vàng hoảng loạn rời đi như vậy.

“Trưa hôm qua có chuyện gì vậy?” Nếu nghĩ không ra vậy thì hỏi thôi. Quý Minh Viễn mượn cơ hội đưa nước khoáng cho cô mở miệng nói.

Tư thế ngồi của Hứa Giai Ninh phút chốc thu chặt lại rất nhiều.

Cô biết Quý Minh Viễn chắc chắn sẽ hỏi về chuyện của ngày hôm qua cho nên sớm đã tìm ra một cái cớ. Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dùng nó, trong lòng cô có chút thấp thỏm lo âu.

“Em… Cái kia của em đến rồi.”

Một câu nói, bảy từ đơn giản, Quý Minh Viễn ngay lập tức hiểu ra, anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. Khuôn mặt cô gái quả nhiên đỏ bừng, bàn tay cầm chai nước khoáng cũng hơi nắm chặt lại.

“Vậy cũng không cần phải…” Lời nói được một nửa đột nhiên dừng lại, Quý Minh Viễn nhớ ra gì đó, hỏi với vẻ không dám tin: “Không phải em vẫn nghĩ tôi sẽ phản ứng thái quá như lần trước đấy chứ?”

Hứa Giai Ninh ngược lại không nghĩ tới điều này, nhưng cái cớ đã dùng rồi, cũng không cần phải để nó vô ích. Vì vậy, cô mím môi dưới không nói gì.

Quý Minh Viễn hơi không nhịn được bật cười, sau vài giây trầm mặc, anh nói: “Tôi sẽ không phạm phải cùng một sai lầm hai lần.”

“Em biết.”

Hứa Giai Ninh vội vàng nói, nhưng Quý Minh Viễn lại không cảm kích.

“Biết rồi mà em còn chạy nhanh như vậy?”

Hứa Giai Ninh: “…” Cô như muốn cầu xin buông tha mà liếc nhìn anh một cái, ý muốn nói anh đừng hỏi nữa, cô sắp không trụ nổi nữa rồi.

Quý Minh Viễn giật mình, sau khi hồi thần lại, anh hừ lạnh một tiếng rồi dựa lưng vào ghế: “Nếu đã là thời kỳ đặc biệt thì đừng uống đồ lạnh.” Vài giây sau, Quý Minh Viễn thốt ra một câu, thuận tiện rút chai nước khoáng từ tay cô đi.

Hứa Giai Ninh nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, có chút ngây ngốc.

*

Vì lộ trình thuận lợi nên chưa đến mười lăm phút cả hai đã đến nơi. Tiểu Tần đang đợi ở bên ngoài tiểu khu, thấy hai người xuống xe liền vội vàng chào hỏi.

“Giáo sư Quý, tiểu Hứa, đã lâu không gặp.”

Bởi vì tạm thời phải đi công tác nên tiểu Tần đã lâu không đến hỗ trợ họ điều tra nghiên cứu, lúc này nhìn thấy hai người anh ấy liền lên tiếng chào hỏi như vậy. Nhưng mà phản ứng của hai người họ lại có phần nằm ngoài dự đoán của anh ấy. Giáo sư Quý nho nhã chỉ mỉm cười gật đầu. Mà bạn học tiểu Hứa, người vẫn luôn dịu dàng lịch sự lại cười một cách khô khan, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Tiểu Tần rất nhanh đã nhận ra có điều không đúng, nhưng anh ấy cũng không hỏi nhiều mà cười nói: “Trước khi tới tôi đã liên hệ với bọn họ rồi, hiện tại họ đang chờ ở nhà, chúng ta lên đi.”

“Được.”

Hai người trước mặt đồng thời lên tiếng, không có một chút dáng vẻ bất hòa nào. Tiểu Tần lại nghi ngờ bản thân đã nghĩ quá nhiều, anh ấy giơ tay dẫn bọn họ đi lên.

*


Nơi vợ chồng Đậu Đào và Ngụy Á Bình ở vẫn là tòa nhà cũ, lại nằm trên tầng cao nhất. Không có thang máy, cả ba người đi lên bằng cầu thang bộ. Khi đến tầng cao nhất liền thấy một ngôi nhà đang mở cửa, chắc hẳn là nhà họ Đậu. Tiểu Tần gõ gõ cửa sau đó dẫn họ vào. 

Ngụy Á Bình đang dọn dẹp nhà, thấy ba người đi vào lập tức chào hỏi: “Là tiểu Tần của cục dân chính phải không? Mau mau, vào đi.”

Ngụy Á Bình cười bảo họ vào nhà sau đó lại bận rộn pha trà rót nước cho họ: “Chị Ngụy, không vội, chúng tôi không khát. Để tôi giới thiệu với chị một chút.” Tiểu Tần chỉ vào Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh rồi nói với bà ấy: “Vị này là nghiên cứu viên cao cấp của Trung Quản Viện, giáo sư Quý Minh Viễn. Vị này là sinh viên giỏi của Học viện Quản lý trường Tây Đại, Hứa Giai Ninh. Hai vị này chính là người muốn đến nhà thăm hỏi mà tôi đã nói qua với bà.”

Ngụy Á Bình vừa nhìn thấy Hứa Giai Ninh và Quý Minh Viễn mắt liền sáng lên, sau đó nghe chức vụ của họ là nhà nghiên cứu cao cấp và sinh viên giỏi, trên mặt bà liền lộ ra sự vinh hạnh và kích động như có khách quý đến thăm, bà ấy lập tức phủi phủi ghế sofa vốn không tồn tại chút bụi nào sau đó mời họ ngồi xuống.

“Các anh ngồi trước đi, nhà tôi còn đang ngủ trong phòng, để tôi đi gọi ông ấy ra ha, các anh ngồi trước đi.”

Người phụ nữ vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, để lại ba người Hứa Giai Ninh đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau. Sau khi cười, cả ba liền ngồi xuống ghế sofa.

*

Nhân lúc Ngụy Á Bình vào phòng gọi người, Hứa Giai Ninh vội vàng quan sát một chút cách bài trí trong nhà. Đơn giản, sạch sẽ. Có thể nhìn ra sự chịu khó cần mẫn của chủ nhà, cũng không giấu được sự vất vả túng thiếu trong cuộc sống. Ở nơi dễ thấy nhất của ngôi nhà đặt một bức ảnh, trên đó in hình một nhà ba người. Hai người hơi lớn tuổi tự nhiên là vợ chồng Đậu Đào và Ngụy Á Bình. Nhưng người trẻ tuổi… 

“Ơ…”

Hứa Giai Ninh không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán nghi hoặc. Sau đó cô liền có chút hối hận, lúc muốn mím môi lại thì Quý Minh Viễn đã nghe thấy rồi.

“Sao thế?” Anh nhìn sang, hỏi.

“Không sao ạ.” Hứa Giai Ninh che đậy, sau đó nghĩ nghĩ lại, vẫn là nói ra: “Chỉ là cảm thấy, người con trong bức ảnh đó nhìn có chút không đúng…”

Hứa Giai Ninh nhớ trong tin nhắn Trương Vy gửi có nói khi đứa trẻ bị lạc chỉ mới tám chín tuổi. Nhưng mà nhìn đứa trẻ trong bức ảnh như thể đã mười bốn mười năm tuổi rồi, rõ ràng là không thích hợp.

Quý Minh Viễn liếc nhìn một cái, cũng nhận ra sự bất thường này. Anh nhíu mày lại, đang định nói thì cửa phòng ngủ đã được mở ra từ bên trong, Ngụy Á Bình đỡ một người đàn ông bước ra.

Khi nhìn thấy người đàn ông này, cả ba người đều sửng sốt.

Theo tin tức Trương Vy gửi tới, ngoại hình của Đậu Đào chỉ tầm bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, cũng được coi là vừa đến tuổi trung niên. Nhưng người đàn ông trước mặt này nhìn không ra được bao nhiêu tuổi, tóc cũng đã bạc trắng, toàn thân gầy guộc như vừa mới trải qua một trận bệnh nặng vậy, nhìn đến lo lắng sốt ruột. Hứa Giai Ninh gần như ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa muốn qua đỡ ông ấy. Không nghĩ tới lại bị Quý Minh Viễn ngăn cản. Hứa Giai Ninh sửng sốt, sau đó liền thấy anh đứng lên, vững vàng ổn định đỡ người đàn ông kia. 

Bên này, Ngụy Á Bình đang khó khăn chống đỡ phần lớn cơ thể của chồng thì bờ vai bỗng nhẹ bẫng, ngẩng đầu lên mới thấy có người đang chia sẻ gánh nặng với mình. Trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng miệng lại phản ứng rất nhanh, bà ấy liên tục cảm ơn anh: “Ngại quá, làm phiền giáo sư Quý rồi.”

Quý Minh Viễn không nói gì, lúc đặt người đàn ông vào chiếc xe lăn đã chuẩn bị sẵn, anh mới hỏi: “Anh Đậu xảy ra chuyện gì vậy, là bị bệnh gì sao?”

Anh và Hứa Giai Ninh có cùng một suy nghĩ, suy cho cùng thì chỉ có người bị bệnh nặng mới có thể tiều tụy hốc hác như vậy.

Ngụy Á Bình không vội trả lời, sau khi để chồng ngồi ổn định rồi, bà ấy mới nói: “Đầu năm vừa mới phát hiện bệnh ung thư gan giai đoạn giữa, vừa mới làm hóa trị ở trên tỉnh về, đang trong giai đoạn hồi phục cho nên trông hơi khó coi chút.”

Ngụy Á Bình nói xong mỉm cười, ngữ khí của bà ấy rất thản nhiên. Nhưng nhóm người Hứa Giai Ninh trong lòng lại không thể bình tĩnh nổi. 

Thuốc hóa trị là kẻ thù tự nhiên đối với tế bào ung thư, nhưng chúng lại là chất độc đối với tế bào khỏe mạnh. Tác dụng phụ của hóa trị cũng là do điều này gây ra, sắc mặt Đậu Đào khó coi, mái tóc lưa thưa là những triệu chứng điển hình.

*

Sau khi vợ chồng Đậu Đào đã ngồi ổn định, chuyến thăm nhà lần này coi như chính thức bắt đầu.

Nhưng nhìn mọi thứ trước mắt, Hứa Giai Ninh ngược lại cảm thấy không thể hỏi ra được. May mà còn có Quý Minh Viễn, thấy cô không nói, anh liền hỏi vợ chồng Đậu Đào như đang trò chuyện bình thường. 

“Đứa trẻ bị thất lạc bao nhiêu năm rồi?” Anh hỏi.

“Phải gần mười năm rồi.” Ngụy Á Bình nói, làm động tác miêu tả trên không trung: “Lúc thằng bé đi lạc mới cao thế này thôi, hiện tại có lẽ cũng cao gần bằng anh rồi. Khi đó ở quê đều nói nó trưởng thành rồi sẽ là một người đàn ông cao lớn, suy cho cùng thì tôi với bố nó cũng không thấp.”

Quý Minh Viễn cười cười, lại hỏi: “Mấy năm nay đã đi những đâu tìm rồi?”

“Đi nhiều nơi lắm, nếu không phải nhà tôi bị bệnh, lúc này anh sẽ không thể gặp được chúng tôi đâu.”


“Vốn dĩ năm nay dự định đi Quảng Tây xem thử, có một người cùng quê qua đó làm công nói hình như nhìn thấy một đứa bé trông hơi giống thằng bé nhà tôi. Tôi muốn đi xem nhưng sức khỏe của nhà tôi không tốt nên đành phải gạt sang một bên.”

“Quá lớn rồi, Trung Quốc quá lớn rồi, tôi sợ có lẽ đến chết cũng không đi hết được.

Ngụy Á Bình khoát khoát tay, giọng điệu của bà ấy vẫn nhẹ nhàng như vậy, thậm chí dường như còn mang theo chút ý cười. Nhưng vẫn có thể nhìn ra nỗi đau chôn sâu tận đáy lòng từ trong đôi mắt của bà ấy, không thể che giấu được.

“Bây giờ mạng phát triển như vậy, bác có thể thử đăng bài lên mạng. Nếu như không biết thì cháu có thể giúp bác!”

Hứa Giai Ninh vẫn là không nhịn được nói xen vào một câu.

“Có có, đều có cả. Trước đây đồng nghiệp cũ của tiểu Tần đều đã giúp chúng tôi làm những thứ này.” Ngụy Á Bình cười ôn hòa, nhìn chằm chằm Hứa Giai Ninh hồi lâu, hai mắt dần dần sáng lên: “Nếu như con tôi không bị lạc thì có lẽ cũng sẽ giỏi như cháu, nói không chừng còn đang yêu đương hẹn hò rồi.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ cười nhẹ.

Vào luc này, không lên tiếng thì tốt hơn.

*

Lại nói chuyện thêm gần nửa tiếng, thấy thân thể của Đậu Đào sắp không trụ nổi nữa, cả nhóm liền đứng dậy chào tạm biệt.

“Phải đi rồi sao?” Ngụy Á Bình đứng dậy tiễn: “Ngồi thêm một lát nữa đi.”

“Thôi, mau để anh nhà về phòng nghỉ ngơi đi, hôm khác chúng tôi lại đến. Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi.” Quý Minh Viễn vừa nói vừa đưa ra một tấm danh thiếp. Ngụy Á Bình nhận lấy, người từ đầu đến cuối đều rất thẳng thắn cởi mở như bà ấy vậy mà lại lộ ra vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Quý Minh Viễn thấy vậy liền hỏi. 

Ngụy Á Bình không nói gì, bà ấy nhìn chồng một cái, thấy ông ấy gật đầu mới nói: “Giáo sư Quý, nếu như không phiền, tôi quả thật muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Tôi muốn nhờ anh tìm giúp tôi một người, có điều không phải là con tôi, mà là… Thằng bé.”

Ngụy Á Bình chỉ tay, mọi người đều nhìn theo về một hướng, phát hiện chính là cậu bé trong bức ảnh khiến Hứa Giai Ninh và Quý Minh Viễn đều cảm thấy không đúng. Hóa ra đó không phải là con của vợ chồng Đậu Đào?

Tác giả có điều muốn nói:

Tác giả: Thầy Quý, tiểu Giai Ninh, có một độc giả nữ nói hai người là cao thủ tình thoại đó!

Thầy Quý: …? (Bình tĩnh nghi hoặc)

Tiểu Giai Ninh: …?? (Mờ mịt nghi hoặc)

Tác giả:(duy trì nụ cười mỉm)

Một chương này hoàn toàn là để giải quyết Tào Bân, cho nên các bạn hãy kiên nhẫn theo dõi nhé!