Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Chương 40: Thương lượng



Sáng hôm sau, Y Trân dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Nhã Uyên rồi mới đi làm. Bản thân Y Trân cũng biết tình yêu này đến từ một phía nhưng thôi cứ còn bên cạnh nàng là tốt lắm rồi.

Nhã Uyên cứ có ngày nghỉ là nàng ngủ rất nhiều, được ngủ với nàng cũng là một loại hạnh phúc.

“Ngủ như thế chắc là những ngày trước làm việc mệt mỏi lắm”

Y Trân lên xem nàng đã dậy chưa để gọi nàng xuống ăn sáng, nhưng đành để lại một tờ giấy note cạnh giường khi nàng dậy sẽ đọc sau.

“Mình đi làm đây”

Y Trân rời đi, không phải vì đêm qua Y Trân buồn nhưng vì lâu rồi chị cũng chẳng có cảm giác như cấp ba nữa nên đến tìm Nhã Uyên. Biết là như vậy có chút không tốt, nhưng chị cũng chẳng có ý gì xấu với nàng.

…----------------…

Bên Trịnh gia mọi người đều tập trung đầy đủ ăn sáng, chỉ có Jinna là chẳng xuống ăn cùng với cả nhà thôi.

“Con bé Jinna đâu, kêu nó xuống ăn với gia đình”

Bà Trịnh nghiêm nghị là mỗi buổi sáng dù bận cỡ nào nhưng ít ra buổi sáng cũng phải ăn cùng nhau cho ấm cúng và có cảm giác thật sự là gia đình.

“Thục Nghi, con gọi con bé xuống ăn nhanh lên”

“Bà sao kì quá, con bé đang ăn còn đến công ty nữa. Còn Cún thì cứ cho nó ngủ đi, cũng bà để nó nghỉ học thì bà chịu đi”

“Ông cứ tối ngày bênh nó nên lúc nào nó cũng hư hình như bây giờ”

“Tôi không có bênh, nhưng bà nghĩ lại đi mọi chuyện cũng do bà không à”

Dì Tina cũng mệt mỏi với gia đình nhà này nên cũng bức xúc lên tiếng.

“Anh chị đòi bữa cơm gia đình mà cãi nhau như vậy thì thôi mạnh ai nấy ăn đi”

“Con thấy dì nói đúng đó, bữa cơm gia đình nó khác với cách mọi người bây giờ lắm”

Thục Nghi và dì Tina cũng bỏ đũa rồi đi đến công ty chẳng nói với hai ông bà lời nào, cả hai người cũng nhìn ra được vấn đề đó. Đúng là từ khi biết được Jinna như vậy nên chẳng còn không khí gia đình nữa.

“Ông đó, coi dạy lại con gái ông đi. Sau khi biết được như vậy là tại nó không đấy”

“Đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ, bản thân mình không chịu nhìn nhận mà đi nói ai”

Ông tức giận cũng khoác áo lên và nhờ tài xế chở đi, để lại một mình bà Trịnh tại mâm cơm ấy. Bà tức tưởi bà khóc, bao lâu nay bà vì cái gia đình này không ai thấy nhưng chỉ cần bà đánh bà la Jinna vì tình cảm không thể chấp nhận kia là bà sai sao.

“Bây giờ thành ra là tôi sai, cái nhà này ủng hộ thứ tình yêu ấy là đúng”

Nhưng cuộc sống của bà cũng chẳng cho phép bà rơi nước mắt với những thứ như vậy, nay bà muốn đến nói chuyện với Nhã Uyên. Nhanh chóng liền đến nhà nàng.

Còn Jinna ở trên phòng vẫn còn say giấc ngủ mà không hề biết việc hai người sẽ gặp nhau, và chẳng biết kết quả nó sẽ như thế nào.

…****************…

Tiếng nhấn chuông cửa vang lên vài tiếng trước nhà nàng, đúng là bà Trịnh đã đến.

Nàng đi ra có chút giật mình và sợ sệt, nhưng cũng vì lịch sự mà chào bà.

“Bác đến tìm con có vấn đề gì ạ?”

“Cô không định mới bà già này vào nhà à?”

“Vâng con xin lỗi, bác vào nhà chơi”

Bà đi vào bên trong nhà với phong thái tự tin và đầy sang trọng, còn nàng trong lòng bây giờ có chút hoang mang nhưng phần sợ nhiều hơn.

“Tôi đến có gì bất ngờ lắm sao?”

“D-dạ…vì con nghĩ bác ngăn cấm tụi con nên bác sẽ không bao giờ đến đây ạ”

Bà ngồi xuống nhấp một ngụm trà của Nhã Uyên đã pha sẵn, có chút khó uống liền nhăn mặt quay sang nói với nàng.

“Cô pha trà kiểu gì đấy, đắng chết đi được”

“Con xin lỗi, vì khẩu vị của con có chút thích trà đậm đặc và đắng một chút”

“Đến việc ăn uống cô cũng đã khác với gia đình tôi rồi”

Bà nói với chất giọng mỉa mai nàng, nàng biết chứ chẳng qua là không muốn nói và chẳng muốn trả lời lại nữa, cứ im lặng có thể sẽ tốt nhất.

“Tôi đến đây là muốn thương lượng với cô một chuyện”

“Chuyện gì ạ?”

“Bây giờ tôi cho cô thực hiện ba điều bất kì, cô mong muốn tiền bạc hay đi nước ngoài gì tôi cũng sẽ lo. Cô trả lại Jinna cho nhà tôi được không?”

“Con không thể…với lại con chẳng bắt Jinna gì cả, con gái nhà bác vẫn là của gia đình nhà bác. Chẳng qua là con và em ấy đến với nhau mà thôi, bác đừng nói vậy tội con lắm”

“Tội cô thì ai tội cho tôi, con bé Jinna nhà tôi phải gánh vác cả cơ ngơi sau này. Cô muốn con bé bị người ta nói là đồ bê đê hay là đồ bệnh hoạn sao”

“Con không biết em ấy có hạnh phúc hay không khi gánh vác cả sự nghiệp đó, nhưng con chắc rằng chẳng ai lại đi xúc phạm một người thành công như vậy cả”

“Cô…”

Nhã Uyên nhất quyết phải giành lấy tình yêu của mình, không thể để vuột mất Jinna được. Vì thiếu Jinna cuộc sống của nàng sẽ trở nên bế tắc một lần nữa, một lần nữa sẽ rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, hố sâu của cô đơn. Nhất định lần này có bán mạng cô vẫn chọn là Jinna.

“Nếu bác đến gặp con vì vấn đề này thì chắc có lẽ bác sẽ không thuyết phục được con đâu”

“Cô chê tiền à”

“Tiền ai mà chẳng mê, nhưng nếu tiền mà khiến Jinna rời xa con thì con sẽ không đánh đổi lớn như vậy. Con yêu Jinna ngay từ đầu là chẳng hề biết gia đình bác có thể giàu đến như vậy, con yêu là vì cảm xúc của con thôi”

“Câm miệng, giới tính loạn lạc như cô mà có tư cách nói như thế với tôi à?”

Bà tức giận rồi đứng lên bỏ về, thật sự bà muốn chia rẻ họ nhưng không được cách này sẽ dùng cách khác.

“Bác về ạ”

Bà bỏ đi một mạch chẳng nhìn lại căn nhà này, bà ghét chúng nên không ai làm vừa lòng bà cả. Nên vì không thuyết phục được nàng, bà chạy thẳng đến công ty làm việc rồi sẽ tính sau.

“Cô cứ chờ đó, không được cách này thì tôi sẽ cho cô nếm trải vị đau đớn và hành xác như thế nào”

Đúng là từ khi biết Jinna như vậy, bà Trịnh như biến thành một con người khác. Bà cổ hủ hơn quyết đoán hơn và đặc biệt phải bắt mọi người nghe theo ý của bà hơn.

Chẳng biết bà sẽ làm như thế nào để cho Nhã Uyên rời đi, và liệu Jinna có nhận ra được mẹ mình đang sắp hãm hại người yêu của mình hay không.