Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 190




Đôi mắt của Leyla trở nên lạnh lẽo khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngay khi chiếc xe dừng lại.Cô đã đoán trước được sẽ có chuyện gì đó xảy ra khi anh trở về.

Nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ cử cô qua đó.Người tài xế đã đến với sự chỉ dẫn của Mark Evers là đưa cô đến đó càng sớm càng tốt.Và vì vậy, người lái xe phải đi nhanh nhất có thể để không thu hút bất kỳ sự chú ý của những người xung quanh.Khi ông mới đến thì Leyla đã sẵn sàng tranh cãi và thậm chí đã vài lần từ chối đi cùng ông.Nhưng thật không may, ông đã đưa cho cô một lá thư đến từ Công tước, nó khiến cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo.Mark Evers và người lái xe đều không biết nội dung của bức thư là gì mà thuyết phục được Leyla.Người tài xế ban đầu rất tò mò, nhưng sự tò mò đó nhanh chóng biến mất khi ông lao qua dòng người và xe cộ trên đường trở về Carlsbar...Mark hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của họ, anh tự hỏi tại sao họ lại mất nhiều thời gian như vậy.Khi nhìn thấy chiếc xe thì anh đã vội vàng tiến tới.Tài xế lập tức xuống xe."Ông Crook, tôi đã lo lắng vì ông đến muộn!”"Leyla đâu?"Người tài xế chỉ cúi đầu xin lỗi Mark.“Tôi rất xin lỗi, Evers.” Sau đó ông mở cửa để lộ Leyla ở ghế sau.Leyla đã rất ngạc nhiên trước khung cảnh xa hoa trước mắt, cô nhanh chóng cảm ơn tài xế đã mở cửa cho cô, sau đó cô lại tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.Mặt khác, Mark lại cảm thấy sửng sốt khi nhìn thấy Leyla.Cô ăn mặc tồi tàn vậy! Anh không khỏi kinh hãi hét lên trước bộ trang phục của cô!Hiện tại đang là mùa đông nên trời sẽ lạnh hơn bình thường.Vậy mà cô không hề mặc áo khoác.


Thay vào đó, cô chỉ có một chiếc khăn choàng mỏng manh quấn quanh vai! Và đặc biệt chiếc tạp dề, nó rất bẩn, nó có những vết sẩm màu trên lớp vải trắng ố vàng!Có vẻ như ngay cả người lái xe cũng cảm thấy xấu hổ vì cô đã ăn mặc tồi tàn để gặp công tước.“Cô Lewellin…” Mark không thể nói lên sự hoài nghi của mình.Leyla dường như không bận tâm đến quần áo của cô.Sau đó cô lại nhìn Mark bằng ánh mắt nghiêm nghị.“Vậy đây là nơi anh muốn tôi đến sao?”"Tôi có được phép vào đây không?"Mark đành phải bất đắc dĩ gật đầu với cô nhưng anh vẫn rất lo lắng về quần áo của cô.“Vậy thì chúng ta còn chờ gì nữa?” Leyla bắt đầu đi về phía lối vào.Mark gần như khóc trong tuyệt vọng khi vội đuổi theo cô.“Đợi đã, cô Lewellin!”Leyla nhăn mặt khi tiếng kêu của anh đã thu hút sự chú ý của những người gác cửa, họ cũng tỏ ra sửng sốt trước tình trạng quần áo của Leyla.Mark đã nhanh chóng cởi chiếc áo khoác dài của mình ra rồi vội vàng khoác lên người Leyla.

Không phải do Leyla không giống như thành viên hoàng gia mà chỉ là cô ăn mặc không phù hợp chút nào khi đến đây.Mark nghĩ ít nhất cô cũng phải thay bộ quần áo đàng hoàng trước khi đến đây.Dù sao thì chiếc áo khoác dài của anh cũng ít nhất giúp cô trông đoan trang hơn một chút khi mặc nó.Người gác cửa lịch sự khi không nói gì về những gì mình đã thấy và cho phép họ bước vào.Mark chỉ cúi đầu xin lỗi trước khi lao tới dẫn cô lên phòng chủ nhân của anh.Leyla lo lắng khi phải đến một nơi sang trọng như vậy.Mark tiếp tục né tránh đám đông cẩn thận thực hiện những động tác xoay người để che cho Leyla khỏi sự chú ý của những người xung quanh.Chẳng bao lâu, họ đã đến được phòng của Công tước.Mark Evers đứng thẳng lên và gõ cửa phòng.“Công tước, chúng tôi đã tới.” Anh áp nhẹ tai vào cửa và nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt từ bên trong."Công tước?""Mời đi." Giọng nói của Công tước bỗng vang lên ngoài cửa.Mark đứng thẳng lên, lấy chìa khóa dự phòng rồi mở khoá và bước vào phòng.Khi bước vào, anh đã nhìn thấy Matthias đang nằm ngổn ngang trên ghế dài, sau đó Công tước mở mắt ra để Leyla.Mark có thể thấy anh vẫn còn hơi buồn ngủ.Matthias thở dài ngồi dậy trên ghế, trước khi đưa tay lên vuốt tóc, anh cố gắng xua đi cơn buồn ngủ trên mặt.Khi Matthias nhìn lên thì anh đã gần như ngay lập tức nhắm mắt với Leyla.Anh cau mày khi nhìn thấy chiếc áo khoác của người đàn ông khác quấn quanh người cô.Đôi mắt của Mark lo lắng đảo qua nhìn lại chủ nhân của mình, rồi đến Leyla.

Anh có thể thấy giữa họ có chút căng thẳng.Mark nuốt một ngụm nước bọt rồi cúi đầu chào Matthias.Dù sao, anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và Hessen đã bảo anh không được làm gì khác ngoài những gì được yêu cầu.Mình có thể rời đi không?“Bây giờ tôi sẽ để ngài được yên, thưa Công tước” Anh từ từ lùi lại và quay người rời khỏi phòng.“À, anh Evers!” Leyla ngăn anh rời đi.Mark chỉ có thể miễn cưỡng quay lại, đúng lúc đó anh thấy Leyla cởi chiếc áo khoác quanh người và mỉm cười đưa lại cho anh."Cảm ơn anh"Mark chớp mắt nhìn khi anh đang cố gào thét lên trong lòng.

Anh đã cố gắng rất nhiều để giữ cho cô luôn đoan trang trước mặt chủ nhân của mình.Nhưng bây giờ Công tước đã nhìn thấy rồi! Anh tiếp tục giả vờ nữa cũng chẳng ích gì.“Không có đâu, thưa cô Lewellin.” Mark trả lời với một nụ cười cứng nhắc, sau đó anh thành công để hai mình tự giải quyết các công việc của mình.Ngay khi chỉ có hai người họ thì Leyla đã miễn cưỡng quay lại đối mặt với Matthias-người vẫn đang nhìn cô với khuôn mặt cau mày.Cô cảm thấy như máu đang dồn lên má vì vô cùng xấu hổ.“Hãy thứ lỗi cho quần áo của tôi bởi anh đã nói là hãy đến đây ngay lập tức.” cô ngạo nghễ từ chối tỏ ra lo lắng trước mặt anh.


Nhưng thật không may, cô không thể che giấu đôi bàn tay run rẩy dưới cái nhìn của anh.Matthias hít một hơi thật sâu khi tựa lưng vào ghế sofa.

Anh đặt một tay dưới cằm và tiếp tục nhìn cô.Ngoài bộ quần áo tồi tàn mà cô đang mặc thì mái tóc của cô còn được tết lỏng lẻo.


Và đặc biệt là chiếc tạp dề của cô, nó khó có thể sánh được với sự sạch sẽ của căn phòng.Đôi mắt anh lướt xuống và nhìn thấy những nếp nhăn ở phía dưới chiếc váy màu nâu của cô.Ở phía dưới chân, cô đang đi tất len rộng, chùng xuống mắt cá chân và đôi giày da ố màu.Anh không khỏi bật cười thích thú trước tình trạng quần áo mặc tồi tàn của cô.Leyla nhăn mặt trước tiếng cười của anh.Matthias uể oải đứng dậy khỏi ghế dài và loạng choạng bước về phía cô.“Em thực sự không bao giờ thất bại trong việc làm ta ngạc nhiên, Leyla,”“Đó là điều ta thích ở em.”Anh có thể thấy rõ ngọn lửa trong mắt cô khi cô nhìn anh chằm chằm.Khuôn mặt cô không được xinh trước vẻ mặt cau có của mình, nhưng anh vẫn cảm thấy hài lòng khi được gặp cô.“Anh nghĩ chuyện này buồn cười sao?!” Leyla hét lên với anh, còn Matthias nhún vai trước khi đồng ý với cô.Leyla nhanh chóng ném lá thư mà anh gửi cho cô vào mặt anh.Matthias đã phản ứng ngay lập tức lùi lại và nhìn lá thư rơi xuống sàn.“Nào, nào Leyla"“Sao tôi em lại không vui vậy? Dù sao thì em cũng rất xinh đẹp và nổi cáu lên.” anh trêu chọc.Cơ thể cô bỗng giờ đang run lên vì giận dữ.Sao anh dám cười như không có chuyện gì vậy!? Hiện giờ cô chỉ muốn xóa bỏ nụ cười tự mãn đó khỏi khuôn mặt anh vĩnh viễn!Matthias sau đó tiến tới để chạm vào cô thì bỗng cô hất tay anh ra!“Đừng có dám chạm vào tôi!” cô tránh xa khỏi anh và ngước nhìn anh với những giọt nước mắt.Cô đã bị sốc vì cách mình làm điều đó, nhưng cô không thể để điều đó ngăn cản mình...“Sao anh có thể đứng đó cười với tôi như không có chuyện gì xảy ra vậy!?”"Làm như lời đe dọa của anh chỉ là một trò đùa đối thôi!?"Matthias chớp mắt trước khi nhìn xuống lá thư nhàu nát trên sàn.

Và anh cau mày trước khi nhìn lại Leyla.“Em đang nói về mối đe dọa gì vậy?”Leyla cười lớn một cách cuồng loạn.“Những lời đe dọa mà anh đã đưa ra trong bức thư đó!”Matthias chỉ có thể đứng trước mặt cô và nhìn chằm chằm vào bộ dạng đang nổi cơn thịnh nộ của cô.****************.