Leyla quỳ trên sàn nhà của mình, cô giận dữ chà thật mạnh xuống sàn nhà và sau đó thở dài mệt mỏi.
Khi tia nắng chiếu vào phòng thì cô có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti đang bay khắp phòng.
Cái lạnh cũng bắt đầu dịu dần trong không khí, báo hiệu mùa đông sắp kết thúc.
Mặc dù vậy nhưng Leyla không thể không nghĩ về việc Kyle đã kỳ lạ như thế nào khi cô trở về từ Carlsbar.
Ngay cả việc nhớ lại vẻ mặt của cậu cũng khiến cô trở nên vô cùng bối rối, cô không hiểu lý do tại sao cậu lại hành động kỳ lạ như vậy.
Đã vài ngày kể từ khi sự việc xảy ra nhưng cô vẫn chưa đưa ra được kết luận nào! Leyla đã thành công trong việc thuyết phục Công tước phải thả cô ở Carlsbar và tự mình về nhà.
Trên đường về nhà, cô đã gặp Kyle, đúng lúc cậu đang chuẩn bị rời đi.
“Leyla…” cậu gọi cô bằng giọng thở hổn hển.
Nhưng có điều gì đó trong giọng nói của cậu khiến cô nghĩ như thể cậu như đang muốn khóc.
Leyla muốn đến gần cậu và hỏi xem cậu có làm sao không, nhưng cô nhìn lại đôi giày của mình.
Đôi giày này là đôi giày mà Công tước vừa mới mua cho cô, và nó đã nhắc nhở cô cần phải tránh xa Kyle.
Cậu cố gắng lặp lại tên cô thêm vài lần nữa.
Leyla có thể thấy bàn tay Kyle bỗng trở nên run rẩy.
Cô không thể phân biệt được đó là do lạnh hay do nguyên nhân nào khác.
Và rồi cậu rời đi mà không nói chuyện với cô hay nhìn lại cô một lần nào nữa! Có một vài người qua đường đã nhìn thấy hai người và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Kyle vẫn tiếp tục bước đi.
Thế là họ đã ném cho Leyla những cái nhìn đầy thắc mắc ngay khi thấy đôi mắt đỏ ngầu của Kyle.
Kyle từng là mối tình đầu tan vỡ của Leyla, nhưng trước đó cậu giống như một người anh trai và người bạn thân duy nhất của cô.
Nhưng mọi chuyện đã qua rồi! Giờ đây, Leyla đã hoàn toàn mất khả năng đọc được những suy nghĩ của Kyle.
“Leyla!” một giọng nói bỗng vang lên, đánh thức cô khỏi ký ức.
Ngay lập tức, Leyla giật mình tập trung trở lại vào hiện tại, cô đặt bàn chải xuống rồi chạy về phía cửa.
Đó là người đưa thư! Leyla lập tức mở cửa, chạy ra ngoài vui mừng nhận thư của chú mình chuyển đến.
Cô cảm ơn người đưa thư rất nhiều vì đã làm việc chăm chỉ và sau đó anh đã vẫy tay chào tạm biệt cô.
Khi người đưa thư vừa đi khỏi thì cô lập tức quay vào trong và xé phong bì.
Lập tức mọi suy nghĩ và lo lắng trong cô dường như đều biến mất.
Bởi chú Bill sẽ quay lại Arvis sau hai ngày nữa!*********.