Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 65



Giống như rất nhiều thành thị nhỏ khác, từ bùn đất sắt thép và dòng người mênh mông tạo thành thời đại xây dựng tốc độ cao, công viên Vọng Giang trở thành nơi đi dạo của rất nhiều người dân thành phố Tuân vào chiều tà và cuối tuần.

Cho dù xảy ra án mạng kinh người, gióng trống khua chiêng chỉ sợ lòng người càng thêm khủng hoảng, do đó cảnh sát chỉ phỏng tỏa khu rừng sâu nhất trong công viên, hơn nữa còn phái một ít cảnh sát mặc thường phục tuần tra.

Khi Giản Dao và Phương Thanh đến nơi, sắc trời còn chưa tối, có thể thấy rõ ràng nơi xảy ra vụ án. Tảng đá con đường nhỏ giống y như đúc trên ảnh, hai bên thấp thoáng cây cối. Có thể tưởng tượng hôm xảy ra vụ án lại vào đêm khuya, hành tung của hung thủ dễ dàng che giấu thế nào mà không bị người chú ý.

Bên ven đường còn có mấy tảng đá lớn, tô điểm thêm vào. Phương Thanh lấy kính lúp ra, ngồi xổm xuống bên tảng đá bắt đầu xem xét: “Trên báo cáo điều tra cho hay trên tảng đá này có để lại vết cào từ móng tay của nạn nhân. Xem ra giãy dụa rất dữ dội đấy.”

Giản Dao liếc anh ta, đều nhìn thấy suy đoán trong mắt cả hai. Rồi sau đó cô bắt tay vào làm việc, ngồi xổm xuống mặt đất trước hình vẽ cánh bướm, cẩn thận tỉ mỉ quan sát.

Cách hai ngày hai đêm, bởi vì thành phố Tuân không có mưa, hình vẽ vẫn sáng rõ như mới. Giản Dao mở bản báo cáo trong tay ra, trên đó có ghi: loại sơn vẽ này là một sản phẩm khá có tiếng trong thị trường thành phố, giá cả cũng không rẻ, doanh số trên cả nước rất khá.

“Có cảm giác gì, nữ thần côn?” Phương Thanh hỏi.

Anh ta đã quen lắm mồm, mỗi lần Giản Dao dùng tâm lý học tội phạm phá án, tâm trạng của anh ta rất tốt, luôn ở bên cạnh không ngừng gọi “thần côn”, “bán tiên”.

Giống như ở trong quá khứ Giản Dao trêu ghẹo Bạc Cận Ngôn.

“Gào thét…” Giản Dao nhìn chằm chằm hình vẽ trên mặt đất, đáp, “Thần côn cho rằng khi kẻ tình nghi đang vẽ con bướm, tâm trạng vô cùng dịu dàng, bình tĩnh. Anh xem này, nét vẽ mượt mà, bức tranh cũng dịu dàng, không có tí điên cuồng quái đản nào.”

Phương Thanh cười: “Thú vị đấy.”

“Bên anh có phát hiện gì không?”

Cánh tay Phương Thanh đặt lên tảng đá, ngón tay khẽ gõ: “Bên anh phát hiện cũng coi là lớn. Nhìn này, ba tảng đá này, vị trí cao thấp, đều để lại vết cào của nạn nhân. Cây cỏ bên cạnh còn có một chỗ bị giẫm gãy, để lại dấu vết có giá trị nhất của kẻ tình nghi. Anh xem báo cáo thấy là size 40, giám định là một loại giày thể thao sử dụng cho việc chạy đua, ít nhất đã đi hơn một năm…”

Giản Dao đứng lên, nói: “Nhưng bên Thiệu Dũng cũng từng nói, qua thăm dò, doanh số của loại giày này rất tốt, hơn nữa doanh số trên mạng cũng rất cao, không thể đi theo con đường này.”

“Nhưng anh có thể dựa vào đó suy đoán tuyến đường di chuyển của quá trình giết người đêm đó.” Phương Thanh khẽ cười nói, đứng ở trước mặt Giản Dao, ngón tay chỉ vào giữa không trung hư ảo, nhưng lại như vẽ ra đường gấp khúc rõ nét, “Nhiếp Thập Quân chạy từ hướng này đến đường nhỏ, tất nhiên là hung thủ tập kích cô ta từ phía sau, cho nên móng tay của cô ta mới tồn tại ở tảng đá đầu tiên này, để lại vết cào.”

Ánh mắt Giản Dao sáng lên.

“Sau đó cô ta bị kéo lùi lại.” Phương Thanh nói, “Lúc này cô ta giãy dụa rất kịch liệt, hai người giẫm lên mặt cỏ, cho nên vị trí của dấu vết rất cao, góc độ cũng lớn hơn, cào vào tảng đá bên cạnh.”

“Em có linh cảm.” Giản Dao nói.

Phương Thanh nhìn cô: “Đúng vậy, anh cũng thế.”

Hai người cùng kêu lên: “Lính mới.”

Sau khi xem xong hiện trường vụ án, hai người lại đi một vòng quanh công viên. Trời đã tối rồi, trong công viên toàn là người âm thanh ồn ào. Nhắm mắt lại cũng có thể hình dung người đến công viên vào đêm đó không hề ít. Muốn tìm ra hung thủ ở trong biển người mờ mịt, gần như là bất khả thi.

Khi hai người quay về cục cảnh sát đã là chín giờ hơn, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Phương Thanh đỗ xe ở bãi, thấy phía đối diện cũng có một chiếc xe dừng lại. Bọn họ thấy được một gương mặt rất quen thuộc.

Phùng Duyệt Hề.

Buổi tối đầu thu, Phùng Duyệt Hề mặc một chiếc áo gió, đi giày cao gót, đứng ở trước bãi đỗ xe, bộ dáng đáng yêu điềm đạm động lòng người. Một người đàn ông xuống xe, đi đến trước mặt cô ta, hai người nói mấy câu gì đó, người đàn ông khoác vai cô ta đưa lên xe.

Trên ghế cạnh tài xế còn có một người đàn ông đang ngồi.

Đó là một chiếc xe khá tốt, phải khoảng hai, ba mươi vạn, cũng không phải hạng xoàng trong thành phố này.

Giản Dao nhìn thấy bọn họ, nói: “Chắc là bạn của Phùng Duyệt Hề tới đón.”

Phương Thanh lại cười lạnh nói: “Người đẹp đúng là không thiếu người che chở.”

Giản Dao quay đầu nhìn người đàn ông đã gần ba mươi mà vẫn “đố kị tuổi trẻ”, trong lòng hiểu rõ anh ta đang “đố kị” điều gì. Một lúc lâu sau, thấp giọng nói: “Chậc, để dê nuôi trong nhà chạy mất, mà lại đi chế giễu con dê xinh đẹp nhà người khác.”

Phương Thanh: “… Thần côn câm miệng.”

Hai người lên lầu, nhìn thấy một mình Thiệu Dũng đứng trong hành lang hút thuốc. Màn đêm phía sau ông đã lan tràn, ngọn đèn chập chờn, ông cầm điếu thuốc, vừa cô độc lại thâm trầm. Hơn nữa dáng người cường tráng, khi còn trẻ cũng anh tuấn bức người, lúc này đứng tại chỗ không thể phân biệt được tóc mai của ông hay khói thuốc trắng hơn.

Trong lòng Giản Dao chấn động.

Đây vốn là hình ảnh bình thường, có lẽ ở rất nhiều cục cảnh sát đều có thể nhìn thấy người cảnh sát già làm việc cả đời, nhưng hình ảnh trong tối nay để lại ấn tượng sâu sắc cho Giản Dao.

Cô lập tức nhớ ra mình đã gặp Thiệu Dũng ở đâu.

Ánh mắt cô giật giật, nhưng tại sao Thiệu Dũng lại làm ra vẻ không biết cô. Hoặc là ông đã quên lần bèo nước gặp nhau kia rồi.

Song Giản Dao luôn cảm thấy trong ánh mắt ông có thứ gì đó khi nhìn cô. Hơn nữa người cảnh sát lâu năm đã trở nên lão luyện khó mà dễ dàng quên được người đã từng gặp.

Giản Dao và Phương Thanh đi về phía ông. Nhận ra tiếng động, Thiệu Dũng quay đầu, dập thuốc, lộ ra vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh nhìn bọn họ.

“Lão Phương, anh vào trước đi.” Giản Dao nói.

Phương Thanh bất ngờ liếc cô, lại nhìn Thiệu Dũng, đi vào. Thiệu Dũng hơi cau mày, bất động như nước.

Giản Dao nhìn ông, nở nụ cười, nói: “Đội trưởng Thiệu, hai năm trước vào dịp Quốc khánh, Cận Ngôn… ở nhà dưỡng thương. Chú từng mang theo một vụ án chưa giải quyết 15 năm trước đến tìm anh ấy. Lúc ấy anh ấy có đưa ra đề xuất cho chú, sau đó vụ án đã được phá, có đúng không?”

Thiệu Dũng chậm rãi nở nụ cười ôn hòa, nói: “Giản Dao, cả đời này chú đều cảm tạ sự trợ giúp của giáo sư Bạc đối với vụ án đó.”

Giản Dao đã xác định chắc chắn. Đúng vậy, Thiệu Dũng chính là người tới lúc ấy. Bởi vì thời gian đó, danh tiếng của Bạc Cận Ngôn lan rộng, rất nhiều người từ địa phương lên tìm anh nhờ giúp đỡ, cho nên Giản Dao nhất thời chưa nhớ ra Thiệu Dũng là ai. Sau khi vụ án được phá, hình như Bạc Cận Ngôn và Thiệu Dũng vẫn còn duy trì liên lạc, chỉ là Giản Dao không tham gia vào thôi. Tính cách Bạc Cận Ngôn quái gở, có thể giao lưu với Thiệu Dũng cũng coi như là hiếm có.

“Không có gì.” Giản Dao nói, “Cũng cám ơn chú đã tin tưởng Cận Ngôn.”

Cô nói vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn có ý cười. Thiệu Dũng nghĩ nhắc đến chuyện của Bạc Cận Ngôn mà vợ cậu ta vẫn bình thản kiêu ngạo như vậy, điều này khiến Thiệu Dũng cảm động.

Song Giản Dao lại hỏi: “Nhưng đội trưởng Thiệu à, tại sao hôm nay chú lại làm như không biết cháu vậy?”

Thiệu Dũng nhìn cô, không đáp.

Nhìn vào ánh mắt ông, trong lòng Giản Dao chấn động, nhớ đến chuyện ông báo cáo lên Bắc Kinh, xin sự giúp đỡ của chuyên gia tâm lý tội phạm…

Có thứ gì đó chợt lóe qua trong lòng Giản Dao, nhưng lại không thể bắt lấy chuẩn xác.

Đúng lúc này, bên trong cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: “Sếp, sếp! Vào đây một chút!”

Thiệu Dũng xoay người đi vào phòng, thấp giọng nói: “Giản Dao, chú hi vọng cháu và Cận Ngôn bình an.”

Giản Dao ngẩn ra, nhìn bóng dáng già nua mà rắn rỏi của Thiệu Dũng, cuối cùng khẽ thở dài.

Thiệu Dũng đúng là đã bán nút thắt cho Giản Dao rất tốt, nhưng cân nhắc đến việc người nọ tính cách cổ quái, lại gặp đại nạn, trở nên càng khó nắm bắt, Thiệu Dũng cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Ông càng vui hơn khi nhìn thấy họ thuận theo tự nhiên gặp lại, còn ông chỉ cần biết thế là tốt rồi.

Song ông không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại nhau nhanh như vậy. Cấp dưới gọi ông quay về văn phòng, nhìn sắc mặt của cấp dưới, tim ông khẽ đập mạnh. Đẩy cửa ra, thấy hai người kia đã đến đây từ lúc nào, đang ngồi trên sô pha.

Giản Dao trở lại chỗ ngồi tạm thời của mình, ngồi xuống là bắt đầu phác họa bức tranh tâm lý tội phạm bước đầu. Phương Thanh ở bên cạnh hút thuốc, đi qua hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Giản Dao đáp, “Chỉ là đột nhiên nhớ ra, trước kia Thiệu Dũng từng qua lại với Cận Ngôn và em.”

Phương Thanh “chậc” một tiếng.

Lúc này đã là đêm khuya, trong văn phòng một nửa vị trí đã trống không, đều đang ở bên ngoài điều tra vụ án, còn một nửa giống như Giản Dao, đang cúi đầu sắp xếp lại tài liệu trong tay. Trong lúc nhất thời có vẻ vô cùng uên tĩnh, chỉ có chiếc bật lửa trong tay Phương Thanh trượt lên trượt xuống.

Chỗ ngồi bên cạnh Phương Thanh và Giản Dao tương đối im lặng, có lẽ không phải tất cả cảnh sát đều để ý tới sự trở lại của bọn họ. Lúc này có một cảnh sát từ cửa đi vào khá lanh lợi, vẻ mặt cổ quái, vỗ vai người còn lại, thấp giọng nói: “Này, nghe nói người kia lại tới nữa à? Tôi nghe chú Trương ở dưới lầu nói.”

Giản Dao đang cầm bút viết: “Kẻ tình nghi trong độ tuổi từ 20 đến 40…” Lỗ tai nghe thấy tiếng đối thoại, nhưng đầu bút không hề ngừng lại.

“Ai vậy?” Có người hỏi.

“Chậc! Chính là cái người ở trên núi đó, đeo kính râm mang khẩu trang, mặc áo khoác đen, cổ quái…”

Giản Dao đang viết đến “tình hình kinh tế khá tốt”, đầu bút đột nhiên dừng lại. Phương Thanh ở bên vẫn trượt bật lửa lên xuống.

“Chậc, cậu nói anh ta à. Nghe nói trước kia anh ta là thần thám, phá được rất nhiều vụ án lớn, là anh em tốt với đội trưởng Thiệu của chúng ta đấy.”

“Đúng vậy. Chỉ là hiện tại…”

Chỉ là hiện tại.

Cây bút trong tay Giản Dao hoàn toàn dừng lại, nhất thời không viết được nữa. Phương Thanh cũng ngẩng đầu.

Hai người cảnh sát im bặt, bởi vì cửa phòng làm việc của Thiệu Dũng truyền đến tiếng động.

Giản Dao nhìn chữ viết không biết trở nên rối loạn từ lúc nào. Trong lỗ tai bỗng nhiên chỉ còn tiếng vo ve.

Chỉ là hiện tại thần thám bị mù kia của cô đã quên đường về nhà. Một mình lưu lạc bên ngoài như trước.

Cánh cửa cách bọn họ không xa mở ra, có người chống gậy, bước chân tập tễnh đi ra. Giọng nói mang theo chút kiêu căng, khẽ cười, lại giống như tiếng đàn violoncello, vang lên trên đỉnh đầu cô: “Một vụ án của lính mới, mà coi như bảo bối giấu kín. Nghĩ vậy có thể ngăn được tôi sao? Đội trưởng Thiệu, chú cũng thật là… quá ngây thơ đấy!”