Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 94



Công tác vớt thi thể Lạc Lang tiến hành cũng không thuận lợi. Nơi đó địa thế hiểm yếu, nham thạch sôi sục, nhóm đặc công phải mất cả ngày trời mới xuống được đáy vực. Khe núi mênh mông, gió vô cùng lớn, dòng sông cuồn cuộn, phải tìm một thi thể căn bản đã không còn tồn tại, nói thì dễ hơn làm. Dựa theo suy đoán của pháp y, Lạc Lang bị thương, khả năng còn sống vô cùng thấp, trừ khi gã có thêm một mạng. Còn tổ vụ án đặc biệt vốn bận rộn, bầu không khí đêm nay vô cùng yên tĩnh áp lực. Thực tế, từ ngày Lạc Lang nhảy xuống vực, bầu không khí trong tổ cũng rất không ổn.

Màn đêm trống trải, bầu trời thành phố yên lặng cao xa. Trên đầu Phương Thanh quấn băng, ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm điếu thuốc: "Tôi phải lập tức quay về Bắc Kinh."

An Nham đang nghịch khối rubic trong tay, đã không còn hào hứng, cả người không còn sức, nghe thấy Phương Thanh nói, cậu cũng ngẩng đầu: "Lão đại, tôi cũng muốn trở về một chuyến... Cố Bàng Bàng cũng sắp tốt nghiệp, mấy ngày nay đang tìm việc làm...Tôi chưa từng trở về."

Giản Dao cũng nhìn về phía Bạc Cận Ngôn.

Anh vẫn đeo kính râm, âu phục phẳng phiu, ngón tay còn cầm máy đọc, vẻ mặt hơi ôn hoà, anh đáp: "Không sao, sáng mai sắp xếp xe, mọi người về Bắc Kinh."

Ba người đều đột nhiên im lặng.

"Anh thì sao?" Giản Dao hỏi. Cuối cùng lại nhớ tới vấn đề giằng co giữa hai người rồi.

Bạc Cận Ngôn chống tay lên gậy, lạnh nhạt nói: "Anh đã có sắp xếp và kế hoạch công việc vô cùng dài."

Phương Thanh: "Hả?"

An Nham: "Anh không thể đi một mình."

Giản Dao không nói lời nào.

Phương Thanh liếc nhìn vẻ mặt ba người: "Cận Ngôn, tôi đi mấy hôm sẽ trở lại. Cho dù anh muốn giết rồng giết hổ cũng chả chậm mấy ngày. Đợi chúng tôi đông đủ rồi nói sau. Chỉ cần mọi người tập trung lại, còn gì có thể gây được khó dễ?"

An Nham liên tục gật đầu: "Em đồng ý."

Bạc Cận Ngôn thoáng cười: "Đương nhiên rồi, tôi sẽ cần sự giúp đỡ của mọi người."

Lúc này Phương Thanh và An Nham mới hơi yên lòng. Song Giản Dao lại sâu xa nhìn Bạc Cận Ngôn, im lặng không nói.

Đêm đã khuya. Đám cảnh sát bôn ba bận rộn hơn nửa tháng đều chìm vào giấc ngủ say, nhưng trong phòng Giản Dao và Bạc Cận Ngôn vẫn còn sáng đèn.

Chiếc đèn bàn dìu dịu chiếu vào đầu giường. Tuy căn phòng đơn giản nhưng là sự ấm áp nhất trong một năm qua đối với Giản Dao. Cô tắm rửa xong, ngồi bên giường chải đầu, thấy Bạc Cận Ngôn đã thay đồ ngủ, đứng trước cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Cận Ngôn của cô hiện tại cũng bắt đầu có tâm sự sao?

Cô đi qua, ôm chặt anh từ phía sau. Anh cúi đầu mỉm cười: "Ui, cuối cùng anh vẫn thích được em ôm. Như một chú chim nhỏ không muốn rời xa anh, giống như một gốc cây nhỏ khoẻ mạnh lại dịu dàng."

Giản Dao không nhịn được cười, từ từ xoay người anh qua, nhìn anh: "Cận Ngôn, có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không?"

Bạc Cận Ngôn im lặng. Một lát sau, anh nói: "Giản Dao, hiện tại cái gì anh cũng không thể nói được."

Trong lòng Giản Dao đau xót, vô thức thả tay anh ra, lại bị anh bắt lấy. Cô nói: "Anh buông ra!"

Anh lại cầm thật chặt: "Anh không buông."

Giản Dao xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh: "Anh muốn rời đi một mình, đúng không?"

Anh không nói lời nào. Một lát sau, anh ôm lấy cô, khẽ gọi: "Bà xã..."

Giản Dao không để ý, muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể anh như bôi nhựa cao su, dính chặt lấy cô, cuối cùng hai người ngã xuống giường.

Anh sờ mặt cô: "Em hoàn toàn không cần lo lắng, anh đã có biện pháp vẹn toàn."

Giản Dao cười khổ: "Em không ở bên cạnh anh, không nhìn thấy anh, cái gì gọi là biện pháp vẹn toàn?"

Bạc Cận Ngôn cắn môi, cúi đầu hôn cô. Bờ môi hơi lạnh, khô khô, chạm vào nhau không ngừng tìm kiếm. Giản Dao giữ lấy vai anh, không đẩy ra, khẽ hỏi: "Cận Ngôn, cả đời này, anh đang tìm kiếm điều gì?"

Anh đáp: "Thứ anh tìm kiếm, bảo vệ chưa từng thay đổi. Dù cho mắt không thể nhìn thấy, dù cho đã từng rời xa em, cũng quyết không thay đổi."

Giản Dao nhìn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của anh, còn cả mái tóc đen như áng mây, trong lòng đau đớn không thôi. Cô nói: "Vậy anh đừng rời xa em. Sao anh có thể rời xa em được chứ?"

Bạc Cận Ngôn đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn, cơn đau kia đánh úp lên vành mắt anh. Anh nắm tay cô: "Giản Dao, anh nhất định sẽ trở lại. Đây là lời hứa anh dành cho em."

Nước mắt Giản Dao cuồn cuộn chảy xuống, nhưng trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: cô muốn dẫn anh về nhà. Cô chỉ muốn mang mình Cận Ngôn về nhà.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe dừng dưới nhà khách. Phương Thanh và An Nham ngồi trên xe, phong trần mệt mỏi, nhưng không hề chùn bước. An Nham luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, tối qua Bạc Cận Ngôn về phòng cũng không nói lời nào. Phương Thanh thò đầu ra nhìn Giản Dao: "Em không về cùng bọn anh à?"

Giản Dao cười, gật đầu: "Anh yên tâm đi đi. Em sẽ ở bên anh ấy, đợi mọi người quay lại. Tổ vụ án đặc biệt chúng ta lại oai hùng."

Phương Thanh gật đầu, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Đợi anh xử lý xong mọi chuyện sẽ quay lại. Không chỉ có mối thù của Cận Ngôn mà cũng là của bọn anh. Chuyện anh muốn làm suốt một năm nay cũng là đem đám cầm thú kia ra trừng trị pháp luật. Ba thợ giày thối bằng một Chu Cát Lượng. Nhất định phải chờ bọn anh trở lại."

An Nham cũng nói: "Chị dâu, em sẽ nhanh hơn anh ấy. Em đi liếc Bàng Bàng một cái rồi về ngay."

Giản Dao mỉm cười: "Ừ, mọi người yên tâm đi đi."

Cuối cùng bọn họ cũng lái xe rời đi. Giản Dao quay về phòng, bên trong đã không có một bóng người. Sáng hôm nay, Bạc Cận Ngôn yên lặng rời đi vào lúc cô khóc mệt ngủ say. Lần đầu tiên anh đi yên lặng như vậy, chỉ mang theo mấy bộ quần áo, còn cả gậy, máy đọc, kính râm và một khẩu súng. Giản Dao tựa bên cửa, đứng một lát, cầm lấy hành lý của mình, cũng đi ra ngoài. Vẻ mặt bình tĩnh, không vội không giận, không bi không oán.

Mấy tiếng đồng hồ sau.

Đây là một huyện thuộc tỉnh thành nào đó ở Tây Nam, nhà ga chật hẹp, bẩn thỉu, dơ dáy, ồn ào. Nơi này vẫn còn chạy xe lửa màu xanh. Những chiếc xe lửa không ngừng chạy về nơi hẻo lánh.

Anh ngồi ở ghế phòng chờ, không nhúc nhích. Người làm thuê, nông dân, thỉnh thoảng có hành khách đi qua, hoặc nhiều hoặc ít đều liếc anh. Cho dù anh ăn vận bình thường chỉ là áo khoác và quần vận động, nhưng chiếc gậy trong tay và chiếc kính râm trên mặt vẫn quá mức thu hút sự chú ý của người ngoài. Thực tế làn da anh trắng nõn, khí chất lãnh đạm. Tuy chỉ đeo một cái balo, nhưng vẫn khác với những người này.

Mặt trời dần ngả về tây, trời sắp tối rồi, thời gian xuất phát cũng sắp đến. Anh tương đối yên tĩnh. Cho đến khi có một loạt bước chân không nhanh không chậm đi về phía anh. Người bên cạnh lại nhìn qua, ánh mắt lộ ra sự tò mò. Dù sao một cô gái đi về phía một người đàn ông mù nhìn khá nhã nhặn cũng là chuyện hiếm gặp ở nơi này. Ánh mắt cô gái kia bình tĩnh, nhìn nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy, tựa như đang tìm kiếm gì đó, không nhìn tới người khác. Cô đi đến trước mắt người đàn ông mù, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh, cầm tay anh. Đôi mắt thanh tịnh bình tĩnh khiến cho cô khác biệt với những cô gái khác. Bọn họ trò chuyện, nhưng không ai nghe được cuộc đối thoại.

"Cận Ngôn, em đã nói rồi, sau này em không chỉ muốn làm người duy nhất được anh bảo vệ, mà còn là người bảo vệ anh."

Một mình anh đã ngồi quá lâu, ngón tay lạnh buốt, lặng im không nói.

Cô nói: "Anh có kế hoạch của anh, em cũng có, em thề không thay đổi, phải ở bên anh."

Cô nói: "Đi đến nơi nguy hiểm nào, em cũng theo anh. Anh đi đâu em theo đấy. Một ngày, một năm, cả đời có thể ở bên anh là tốt rồi."

Bạc Cận Ngôn cúi đầu xuống, kính râm che đi đôi mắt ướt nhoè của anh. Anh thả gậy ra, ôm chặt lấy cô.

"Giản Dao...Anh đồng ý với em, chúng ta sẽ không tách ra."

Anh không có hứng thú với những chuyện hẹn hò, nhưng nếu mười phút em hôn anh một lần, anh sẽ làm bất cứ chuyện nhàm chán nào với em.

Mắt anh không còn nhìn thấy nữa, sau này sẽ đến lượt em hôn anh. Mười phút hôn anh một cái, em sẽ theo anh làm bất cứ chuyện nguy hiểm nào trên đời này.

Người đàn ông quái gở sống một mình trong biệt thự núi sâu.

Người đàn ông đỏ mặt giữ con rùa đen cầu hôn với cô.

Trên đời này tất cả ánh mắt sáng ngời so ra vẫn kém với vầng trăng sáng trong lòng anh. Xin anh đừng bao giờ rời xa em.
— QUẢNG CÁO —