Hãy Nói Em Đồng Ý

Chương 17: Mua hết



Vài ngày sau đó, Đình Nhậm cũng đã quen với việc đưa Vân Kiều đi học mỗi sáng rồi mới đến chỗ làm. Mọi người trong nhà bắt đầu chú đến đến hai người, hy vọng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Vân Kiều mà trở thành thiếu phu nhân thì còn gì hạnh phúc bằng.

Chỉ có điều, nhan sắc của Đình Nhậm đỉnh quá. Trong trường đã có một Thẩm Xuyên vạn người mê, nay lại xuất hiện thêm Đình Nhậm ở trước cổng trường, cô không thích nhiều người chú ý vào mình như thế này.

"Lần sau anh để tôi tự xuống. Anh làm mọi người chú ý quá..."

Chuyện là Đình Nhậm mỗi lần đưa cô đến trường đều chu đáo bước xuống trước rồi mở cửa xe giúp cô, hàng loạt ánh mắt ghen tỵ đổ về khiến Vân Kiều như ngộp thở.

"Thì mặc kệ họ."

Anh quay vào trong xe rồi rời khỏi đó. Có lẽ ngoài việc đưa cô đến trường, thì hai người không biết nói gì với nhau nữa, kiểu này thì không cần chờ đến một năm sau, mà phải là mười năm sau mới làm quen được hay sao.

"Này cháu ơi!"

Ngay khi Đình Nhậm vừa đi khòi, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng cũng vừa đến. Bước ra là một quý bà mặc bộ váy đỏ, đeo xâu chuỗi ngọc trai đắt tiền.

"Cô gọi cháu ạ?" - Vân Kiều đáp.

"Đúng rồi. Cháu có thể dẫn cô lên văn phòng đào tạo của trường được không?"

"Mời cô đi theo cháu."

Vân Kiều vui vẻ giúp đỡ người phụ nữ này. Không biết bà ấy đến đây có việc gì, nhưng trông bề ngoài và cách nói chuyện cũng rất dễ gần.

"Cô lần đầu đến đây ạ?"

"Đúng rồi, cô đến làm thủ tục cho một đứa cháu họ hàng." - Bà ta cười, cứ nhìn chăm chắm vào Vân Kiều.

Lên đến văn phòng, người phụ nữ ấy lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.

"Cảm ơn cháu, cô là Phương Quý Ly. Nếu có duyên gặp lại cô sẽ mời cháu đi ăn nhé."

"Là việc nhỏ thôi mà. À, cháu là Lục Vân Kiều." - Cô nhận lấy tấm danh thiếp, thì ra đây là chủ tịch tập đoàn Phương thị.

Vì sắp đến giờ vào lớp nên Vân Kiều vội vã đi ngay. Phương Quý Ly cứ nhìn theo cô mãi rồi mới bước vào văn phòng.

Lớp của Vân Kiều có khoảng năm mươi sinh viên, hôm nay nhóm học tập của cô có một bài thuyết trình trong tiết của giáo sư Thẩm.

Trong lúc chờ đợi, Vân Kiều cũng các bạn của mình cắm USB vào laptop sẵn và xem lại bài. Lúc sáng trước khi đi, cô vẫn cứ sợ mình bỏ quên nên đã kiểm tra lại không biết bao nhiêu lần.

"Bài lần này phải lấy điểm xuất sắc thôi!"

"Vân Kiều có biết giáo sư Thẩm thích gì không? Một bài hát chẳng hạn. Chúng ta phải lấy lòng thầy ấy."

"Lo về việc đó làm gì, thầy Thẩm quan tâm Vân Kiều lắm đó. Điểm của nhóm mình chắc chắn sẽ cao."

"..."

Hóa ra ban đầu mọi người ai cũng muốn mời cô vào nhóm là vì lý do này. Cho dù là môn của Thẩm Xuyên hay là môn của giảng viên khác. Bởi vì trường Diêu Hòa này nhận tài trợ chính của Thẩm Gia, Thẩm Xuyên trong trường tuy là người có tiếng nói khá lớn nhưng anh ta lại không quá lạm quyền. Bình thường cứ tỏ ra vui vẻ là thế, nhưng khi xảy ra chuyện rồi mới hiểu, bạn của Đình Nhậm không phải là người tầm thường.

Trong lúc Vân Kiều kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, có một bạn sinh viên khác đã hỏi mượn laptop để xem qua bài thuyết trình. Đã có một người trong nhóm đưa laptop xuống bàn dưới mà Vân Kiều không hề hay biết.

Thẩm Xuyên bước vào lớp. Từ ngày bị Đình Nhậm phát giác hôm đó, anh không dám đưa Vân Kiều về nữa, nếu đụng mặt Đình Nhậm ở biệt thự thì càng khổ hơn. Nhưng chỉ vừa nhìn thấy Vân Kiều, Thẩm Xuyên đã nở nụ cười ấm áp, gật đầu cho cả lớp ngồi xuống.

"Mời nhóm 3 chuẩn bị lên thuyết trình nhé!"

Vân Kiều đem laptop lên bàn để kết nối trình chiếu. Anh nhường ghế của mình lại cho cô và đi xuống phía dưới cuối lớp.

"File bài thuyết trình đâu rồi?"

Cả nhóm xúm lại nhìn vào màn hình, cả một thư mục trống trơn, tìm khắp nơi cũng không có. Chết rồi, họ chỉ lưu bài ở trong mỗi USB này thôi.

"Lúc nãy, Lạc Yên có mượn bài để xem, mình đã...đưa cho cậu ấy."

Một người trong nhóm nói thầm vào tai Vân Kiều, sự chú ý của cả nhóm đều dồn về phía bạn sinh viên tên Lạc Yên kia.

"Nè, tôi chỉ xem qua rồi đưa lại ngay, không có thời gian mà xóa đâu."

Thấy họ nhìn mình ghê vậy, Lạc Yên có chút chột dạ. Thật ra cô ta đã ôm mộng tương tư với Thẩm Xuyên từ khi mới bước chân vào trường. Nhưng trong quá trình học, trong lớp ai cũng đã biết Lục Vân Kiều là người quen của giáo sư Thẩm, anh đối xử với Vân Kiều quá khác biệt nên đã làm nhiều người ghen ghét cô.

"Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Xuyên từ dưới cuối lớp bước lên, đi về phía bục giảng.

"Bài của bọn em, hình như đã bị xóa mất rồi."

Vân Kiều đứng dậy, ý muốn nhường ghế lại cho anh xử lý. Nhưng Thẩm Xuyên ra hiệu cho cô ngồi xuống, anh cúi người nhìn vào màn hình, xoay laptop về phía mình rồi tiến hành hàng loạt thao tác gì đấy. Cô có chăm chú nhìn theo nhưng không hiểu gì cả, tốc độ tay quá nhanh.

"Xong rồi."

Chưa tới một phút, file dữ liệu đã hồi phục toàn bộ. Vân Kiều lúc này mới nảy ra nhiều suy nghĩ, có phải Thẩm Xuyên đi làm giảng viên là vì đam mê hay không. Anh ta vừa giàu vừa giỏi, cái gì cũng biết. Cô còn khẳng định được một điều, bạn bè phải có những điểm chung thì mới chơi với nhau được, ý cô muốn ám chỉ đến Thẩm Xuyên và Đình Nhậm.

Trước sự kinh ngạc của mọi người, đặc biệt là bạn học Lạc Yên, nhóm của Vân Kiều đã hoàn thành xuất sắc bài thuyết trình và giành điểm tối đa.

Buổi trưa trở về Đình gia, Vân Kiều còn sốc hơn khi phòng khách trưng bày đầy hoa, trong phòng cô cũng bày trí rất nhiều hoa. Cái này ai mà bị dị ứng thì tiêu. Cô mở cửa sổ phòng mình ra để lưu thông không khí. Có một vài loại hoa cô còn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

"Bác Từ, sao hôm nay nhà mình trưng bày nhiều hoa thế ạ?"

Vân Kiều bước xuống lầu tìm hỏi Từ quản gia.

"Có một cửa hàng vừa giao đến. Toàn bộ đều là thiếu gia mua cho cháu."

"Mua cho cháu?"

Vân Kiều lại sốc nữa rồi. Mấy hôm trước thì mua hết tiệm bánh kem của người ta, nay lại bê luôn cả cửa hàng hoa về nhà. Đình Nhậm ơi là Đình Nhậm, cho dù là anh thiếu kinh nghiệm mua quà tặng con gái, nhưng đâu nhất thiết cái gì cũng phải thật nhiều như thế này. Vân Kiều che miệng cười, không hiểu sao cứ nghĩ đến cảnh Đình Nhậm lúng túng không biết chọn gì trong tiệm hoa đã khiến cô cảm thấy buồn cười rồi. Và cái kết là vì không biết cô thích hoa nào nên đã mua hết và để cửa hàng giao đến.