Hãy Nói Em Đồng Ý

Chương 55: Đào Ni





Suốt quãng đường dài, anh ta cũng không nói với cô câu nào, chỉ chăm chú vào quyển sổ dày cộm trên tay mà viết lấy viết để.

Vân Kiều không tò mò lắm, cô ngắm nhìn khung cảnh thay đổi mỗi khi tàu chạy qua một thị trấn nhỏ, một cây cầu, hay thậm chí là một cánh đồng hoang,...

Xa thành phố Q lắm rồi. Càng đi càng thấy khuất dần những bóng dáng của mấy tòa nhà cao tầng, giống như được trở về với thiên nhiên.

Thị trấn Tử Dương nằm gọn bên dòng sông với hai hàng cây dương liễu.

Người xuống ga này không mấy đông đúc. Chàng trai ngồi đối diện cũng đã thôi không viết nữa, anh xách hành lí xuống tàu, đi một mạch về phía thị trấn rồi khuất dần sau dòng người qua lại.

Vân Kiều mở điện thoại lên, nhìn thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ của Thẩm Xuyên. Cô bẻ gãy sim điện thoại, tắt nguồn rồi để nó vào trong túi. Tự dặn lòng bắt đầu một cuộc sống mới để bình tâm trở lại.

Quay ngược thời gian một chút.

Thẩm Xuyên hôm nay muốn sang thăm Vân Kiều, nhưng vừa đến cửa đã nghe qua câu chuyện cùng gương mặt đầu rầu rĩ của Từ quản gia.

Đình Nhậm không có cách nào liên lạc được. Anh muốn tức điên lên mà không có cách nào.

Gọi cho Vân Kiều lại càng không.

Theo như lời kể của quản gia, có lẽ giữa hai người họ xảy ra mâu thuẫn gì đó khiến cho Vân Kiều phải bỏ đi, nhưng điều lạ lùng là Đình Nhậm không hề ngăn cản.

"Bác, cậu ta bị điên rồi sao? Mới chỉ có một ngày mà mọi chuyện thành ra như thế này?"

Nhớ lại chuyện lúc trước Vân Kiều bỏ về quê cũ, Đình Nhậm đã tìm được cô nhờ đã cài đặt định vị trong điện thoại, nhưng Thẩm Xuyên vẫn tiếp tục gọi, một cuộc, rồi mười cuộc, giống như cả hai người họ đang cấu kết lại mà giày vò anh.

"Dì ơi, cháu muốn thuê phòng trọ. Thuê lâu dài có được giảm giá không ạ?"

Trời chập tối, Vân Kiều dừng lại trước một quán trọ nhỏ. Vừa tới không quen được ai, chỉ có thể thuê một phòng trọ giá rẻ.

Từ bên trong, một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi bước ra, dường như dang bận việc may vá vì trên cổ vẫn còn đeo một dây thước đo.

Bà ấy kéo cặp kính cũ xuống, nhìn một lượt Vân Kiều từ đầu đến chân.

"Cháu đến đây du lịch à?"

"Không ạ, một chút việc riêng. Cháu muốn thuê lâu dài, cỡ...nửa năm được không ạ?"

Lần đầu tiên có người đến thuê phòng kiểu này, bà ấy cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

"Được, được... Hôm nay trễ rồi, ta dẫn cháu lên phòng rồi thủ tục gì ngày mai hẵng tính."

Tuy bề ngoài là một quán trọ nhỏ nhưng bên trong lại gọn gàng, sạch sẽ bất ngờ.

Có lẽ thị trấn nhỏ này không ai lui tới cả, chỉ có duy nhất một mình Vân Kiều là khách.

Cô được bà ấy dẫn lên một căn phòng ở tầng ba, có ban công với đầy những chậu hoa cúc họa mi treo lơ lửng. Đây chắc là căn phòng đẹp nhất ở đây rồi.

"Có hơi bụi, nhưng rất gọn gàng, cháu thấy thế nào?"

Vân Kiều lắc lắc đầu, cô đặt hành lí xuống rồi bới gọn tóc, xắn tay áo lên để bắt đầu dọn dẹp.

"Không sao, căn phòng rất đẹp, cháu thích lắm. Bây giờ cháu sẽ quét sạch ngay ấy mà."

Lần đầu tiên bà ấy gặp một cô gái đáng yêu như thế. Nếu là người khác, chắc đã chê tới tấp rồi giận dữ bỏ đi.

Chắc là cô đã đến đúng chỗ rồi. Nơi này có thể cho cô cuộc sống bình yên, để tâm hồn được xoa dịu lại, sau đó sẽ tìm cách đòi lại món nợ xưa từ nhà họ Đình.

Nhưng đôi lúc lại yếu lòng đến lạ, cứ nghĩ đến Đình Gia là Vân Kiều không thể mạnh mẽ kiên định được, có lẽ do họ đã quá tốt. Thậm chí là cô còn cảm thấy hạnh phúc khi ở bên họ. Chuyện này thật khó để mà chấp nhận.

Buổi tối, bà chủ nhà trọ mang cho cô một ít bánh mì và trứng, xem như ăn tạm bữa tối nay, ngày mai cô sẽ tìm việc để làm xem sao.

"Bà Trần, cháu có mua ít bánh từ thành phố về đây."

Sau ba tiếng gõ cửa, một cậu thanh niên bước vào, tay cầm hộp bánh quy.

Anh ta kéo mũ xuống chào bà chủ rồi đặt hộp bánh lên bàn.

Vân Kiều nhanh chóng nhận ra người này, chính là cái anh chàng đã ngồi cùng tàu với cô trong suốt quãng đường về đến thị trấn.

Suýt nữa là không nhận ra được rồi.

"A, cô là cô gái ngồi với tôi có phải không?"

"Tôi cứ tưởng anh không nhận ra."

Cậu ta ngại ngùng gãi đầu.

"Cô trọ ở đây à? Ở lại đây có lâu không?"

Vân Kiều suy nghĩ một chút. Vì chuyện riêng tư nên không thể nói thật là cô đang rời khỏi nhà họ Đình.

"Tôi... Là một nhà văn, đến đây vài tháng để tìm ý tưởng."

Không biết cô có nói sai điều gì hay không, mà anh ta tỏ ra vui mừng như được mùa.

"Cô cũng là nhà văn? Tôi cũng thế. Hay là,... Hôm nào rảnh tôi đến nhờ cô chỉ giáo."

Vân Kiều cảm thấy vô cùng bối rối, chưa bao giờ nói dối lại gặp tình huống oái ăm như thế. Thì ra suốt cả quãng đường dài, anh ta chỉ mãi viết lách vào vở, ngờ đâu lại còn là một nhà văn.

"Tôi còn chưa biết tên anh?"

"Khương Dụ Thừa, gọi tôi Dụ Thừa, hai mươi lăm tuổi."

Ồ, hai mươi lăm tuổi nhưng nhìn qua ngoại hình mà tính cách vẫn như một đứa trẻ con ngây ngô.

"Đào Ni."

Biết không thể nói ra tên thật của mình bởi vì biết đâu ở nơi xa lắc này xui rủi lại có người nghe tin tức ở thành phố Q mà nhớ đến cái tên Lục Vân Kiều, nên cô lại đành bịa ra một cái tên khác.

"Đào Ni, Đào Ni... Tên của cô nghe hay quá. Cháu về nhé bà Trần, mong được sớm gặp lại cô."